Chương 1125: Gặp nạn (3)
Chương 1125: Gặp nạn (3)Chương 1125: Gặp nạn (3)
Lạc Văn Xuyên chán nản nói: “Sư muội, bọn ta chết chắc rồi, nhưng muội còn có cơ hội, nghĩ cách chạy thoát đi thông báo cho sư phụ báo thù cho bọn ta.”
Sư muội sắp khóc, lắc đầu nói: “Không, muốn chất thì cùng chết!” Những vừa nói ra lời này, một bóng ma đã bao phủ qua đây.
Đỗ Cửu Cao nhảy cửa sổ vào, đáp xuống trước mặt Lạc Văn Xuyên, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Lạc Văn Xuyên kinh hãi, đấu tranh đứng dậy, nhưng vừa đứng lên được một nửa thì ngã ngay xuống. Sư muội lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, đầm qua đó.
Đỗ Cửu Cao chẳng thèm ngó tới, ông ta nghiêng người, tiện tay võ xuống.
“AI” Cổ tay của sư muội bị đau, trường kiếm tuột khỏi tay.
Một giây sau, cô bị Đỗ Cửu Cao ôm chặt từ phía sau, bóp lấy gáy ngọc. “Thương Hải Thăng Long kiếm, nát bét.” Đỗ Cửu Cao ngửa đầu cười to. “Buông ta ra!” Sư muội giãy giụa điên cuồng.
Nhưng Đỗ Cửu Cao lại hưng phấn, liếc nhìn sư muội, tấm tắc nói: “Tiểu nha đầu có tư sắc không tồi, chưa bị ngủ qua đúng không, bây giờ ông đây sẽ vui sướng với cô.”
Sư muội sởn tóc gáy, mặt mày biến sắc.
Lạc Văn Xuyên giận dữ nói: “Họ Đỗ kia, ông tốt xấu gì cũng là Võ Tông, danh túc võ lâm có mặt mũi, mau buông sư muội ra, có chuyện gì cứ nhằm vào tai”
Đỗ Cửu Cao “phụt” một tiếng, cười giễu nói: “Danh túc võ lâm gì chứ, ngươi cảm thấy ông đây vất vả tu luyện thành Võ Tông là vì điều gì? Đương nhiên là vì ung dung tự tại trên thế gian này, muốn làm gì thì làm. Độc Thiềm tông ta bị Thương Hải môn các ngươi ức hiếp nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới bắt được các ngươi, để ông đây hưởng thụ chút thì sao chứ?”
Ông ta giương mắt nhìn Lạc Văn Xuyên, lạnh giọng nói: “Ngươi đừng vội, ông đây sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy sư muội của ngươi bị ông đây chinh phục như thế nào. Ngoài ra, ông đây còn dẫn đến 30 đồ đệ giống như đói khát, bọn họ rất thích chơi mông của nam nhân, nhất định sẽ làm cho Lạc Văn Xuyên ngươi vui sướng..”
Hô hấp của Lạc Văn Xuyên ngưng trệ, lúc này hắn chỉ muốn cắn lưỡi tự sát, đáng tiếc toàn thân lại bất lực.
Đỗ Cửu Cao rất hài lòng với biểu cảm tuyệt vọng trên mặt của Lạc Văn Xuyên, ông ta hét với bên ngoài: “Các đồ nhi, các ngươi vào đi!”
Bên ngoài hoàn toàn tĩnh mịch... “Hửm?”
Đỗ Cửu Cao ngẩn người, kinh nghỉ ló đầu nhìn quét tới lui.
Khách điếm trong bóng đêm kim rơi có thể nghe.
“Trương Hổ!” “Lưu Đại Bằng!”
“Các ngươi chất ở đâu rồi?”
Đỗ Cửu Cao liên tiếp hô mấy tiếng nhưng không ai đáp lại.
Ông ta nhất thời ý thức được không đúng, chân mày nhíu chặt lại.
Xuất hiện tình huống trước mắt, đơn giản có hai loại khả năng:
Thứ nhất, đồ đệ của ông ta làm phản hết;
Thứ hai, có người ở dưới mí mắt ông ta giết chết hoặc đánh bất tỉnh ba mươi đệ tử.
Nhưng mà, khiến Đỗ Cửu Cao kinh ngạc không thôi chính là hai tình huống trên đầu không xảy ra. Bởi vì trong thần hồn cảm ứng của ông ta, bên ngoài không có một ai. Không có người sống cũng không có thi thể.
Trong không khí không xuất hiện mùi máu tươi.
30 đệ tử tinh nhuệ vô cớ biến mất, bốc hơi khỏi nhân gian.
Đỗ Cửu Cao ngừng hô hấp như gặp phải đại địch, kêu lớn: “Đạo hữu phương nào ở đây làm ra vẻ huyền bí, mau chóng hiện thân hiện thần!” Lạc Văn Xuyên và hai vị sư đệ liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một người, đáy mắt không khỏi dầng lên hy vọng to lớn.
Cheng cheng~ Nơi nào đó đột nhiên truyền đến tiếng vang khó hiểu.
Đỗ Cửu Cao lập tức túm sư muội lên, xông về phía hậu viện khách điếm.
“Hậu viện rõ ràng không có ai...” Đỗ Cửu Cao kinh ngạc không thôi, điểm mũi chân, lướt qua một bức tường đá.
Một bóng dáng ánh vào mi mắt. Người đó ngồi trước đống củi gần trong gang tấc.
Nhưng mà, thần hồn cảm ứng của Đỗ Cửu Cao chỉ có trống rỗng, hoàn toàn không phát hiện tồn tại của người này. Giống như đối phương là một người trong suốt!
Trong lòng Đỗ Cửu Cao hoảng sợ, hai mắt hơi nheo lại, chần chờ nói: “Đạo hữu là?”
“Vị này chính là truyền nhân của Thần Trân môn Phương Tri Hành tiên bối!” Sư muội mừng rỡ hô. “Phương Tri Hành...”
Đỗ Cửu Cao chưa bao giờ nghe nói về cái tên này, cảm giác vô cùng xa lạ.
Nhưng mà, ông ta biết Thần Trân môn, một môn phái đã sớm diệt vong, căn bản không đáng để Độc Thiềm tông chủ như ông ta chú ý. Lúc này, tay Phương Tri Hành cầm - Tống Táng đao, chọn lựa một cây gỗ tròn có vẻ cũng được đang hết sức chuyên chú tước.
Gỗ tròn rắn chắc đó mềm mại giống như đậu hũ, thu nhỏ lại từng vòng tròn.
Thấy tình hình như vậy, trong lòng Đỗ Cửu Cao tràn đầy bất an, hít sâu nói: “Phương nói hữu, đây là ân oán giữa Độc Thiềm tông ta và Thương Hải môn, không liên quan tới ngươi, vân mong ngươi đừng xen vào việc của người khác.”
“Suyt!”
Phương Tri Hành nâng một ngón tay lên đặt ở ngoài miệng, làm ra động tác tay chớ có lên tiếng.
Đỗ Cửu Cao im lặng cạn lời. Chốc lát, Phương Tri Hành tước xong gỗ tròn, làm ra một cây Tầ Mi côn.