Chương 1130: Thuận nghịch (2)
Chương 1130: Thuận nghịch (2)Chương 1130: Thuận nghịch (2)
Lạc Văn Xuyên vội vàng dẫn đường, một đường đi thẳng lên đỉnh núi. Bọn họ đang đi.
Giao diện hệ thống đột nhiên lóe ra ánh sáng.
[Điều kiện để đạt tới Thương Hải Thăng Long Quyết - tiền cấp 7 viên mãn:
1. Xem công pháp 1 lần (Đã hoàn thành)
2. Quan tưởng đồ đằng 1 lần (Chưa hoàn thành)]
Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, tâm trạng nháy mắt cực kỳ sung sướng.
Hiện tại cậu đã Pháp Thiên Tượng Địa Địa Sát cảnh lại là cao thủ côn pháp của cảnh giới Võ Tông. Thế mạnh như thác đổi
Vậy thì, lúc này cậu tu luyện <Th;ương Hải Thăng Long Quyết> này lần nữa, quả thực rất thoải mái. Phương Tri Hành đi đến đỉnh núi, phóng mắt nhìn lại.
Chỉ thấy, phía trước có một quảng trường hình tròn khổng lồ, cẩm thạch bày trên đất, được khảm rất nhiều trân châu bảo ngọc, chẳng những sạch sẽ còn lấp loé phát sáng, vô cùng tráng lệ.
Ngay điểm trung tâm của quảng trường hình tròn, một tượng thần đứng sừng sững cao 108m, thân hình uy nghiêm, khuôn mặt tuấn mỹ, tay cầm đao kiếm, phong lưu tùy tiện, tiêu sái không kiềm chế được. Tượng thần đứng ngạo nghễ, gió thổi bất động, mưa không ướt, không nhiễm một hạt bụi, ẩn dật. Phương Tri Hành đầu tiên là đi tới phía sau tượng thần, nhìn thấy mặt tượng thần hướng ra biển cả, cười nhìn cuộc sống bình yên.
Tiếp theo, cậu vòng tới chính diện tượng thần nhưng lại phát hiện gương mặt tượng thần trông rất sống động, biểu cảm khi thì lạnh nhạt thong dong, khi thì mỉm cười, biến đổi không ngừng.
Hạt Sinh Mệnh Kim Chúc tự do trong trời đất liên tục không ngừng xuất hiện tụ tập chung quanh tượng thần.
Phương Tri Hành bước vào quảng trường, càng tới gần tượng thần, càng cảm giác được mật độ hạt Sinh Mệnh Kim Chúc chung quanh càng ngày càng cao, gấp trăm lần bên ngoài.
Lúc này, trên quảng trường hình tròn toàn là người, mấy ngàn đệ tử khoanh chân ngồi đang chiêm ngưỡng tượng thần, quan tưởng tu luyện.
Lạc Văn Xuyên đi thẳng đến dưới chân tượng thần, lôi kéo Phương Tri Hành khoanh chân ngồi xuống, cười nói: “Ở đây tu luyện, chẳng những làm ít công to còn có một chỗ tốt không ngờ tới.”
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn lên tượng thần, thuận miệng hỏi: “Chỗ tốt gì?”
Lạc Văn Xuyên hỏi lại: “Ngươi có từng nghe nói “quan tưởng chung? chưa?” Phương Tri Hành quay đầu đi, kinh ngạc nói: “Có ý gì?”
Lạc Văn Xuyên liền nói: “Chính là rất nhiều người cùng nhau quan tưởng thần linh, cảnh giới tinh thần của mọi người nối thông với nhau, hình thành một tinh thần lớn hơn.” Phương Tri Hành chớp mắt, trong đầu hiện ra một từ ngữ.
Lập nhóm!
Cậu nghĩ một lúc rồi hỏi: “Làm như vậy có chỗ tốt gì không?”
Lạc Văn Xuyên nghiêm túc nói: “Nếu một mình ngươi quan tưởng thần linh, dê dàng đã bị tà ác các đường tồn tại quấy nhiễu và mê hoặc, có chút sai lầm, hậu quả khó lường. Nhưng nếu ngươi và mọi người cùng nhau quan tưởng, mọi người gom củi ngọn lửa cao, mọi người tâm liền tâm, tỉnh thần tập trung cao độ, vậy không sợ bất kì nhiễu loạn, có thể cùng thần linh thành lập kết nối tỉnh thần cực kỳ thông thuận, hiệu quả tốt đến không ngời” Cậu nhìn quanh mọi người nói: “Hiện tại mọi người đang quan tưởng chung, chúng ta cũng có thể gia nhập vào.”
Tâm thần Phương Tri Hành vừa động, nhíu mày nói: “Lúc quan tưởng chung, có cần thả ra tâm thần không? Lỡ như tiết lộ tư mật thì làm sao?”
Lạc Văn Xuyên xua tay nói: “Sẽ không, chúng ta chỉ là tập trung tinh thần kết nối với Thương Hải thần quân, không cần hoàn toàn thả ra tâm thần, đôi bên vẫn là độc lập.” Phương Tri Hành gật đầu, đáp: “Cụ thể làm như thế nào?”
Lạc Văn Xuyên cẩn thận nói, lại làm mâu tại chỗ.
Chỉ thấy, ấn đường của Lạc Văn Xuyên lấp loé ánh sáng, một sợi tơ phát sáng vươn ra như hư như thật, vô cùng huyền bí.
Đây là sợi tơ tinh thần!
Thẳng đến lúc này, Phương Tri Hành mới chú ý tới ấn đường của mọi người đều có một sợi tơ tinh thần hiện ra, nối liền với ấn đường của tượng thần.
Tình cảnh này cực kỳ giống kết nối mạng! Phương Tri Hành nháy mắt đã hiểu, lập tức tập trung lực chú ý, ấn đường chợt lóe, bắn ra một sợi tơ tinh thần dừng trên ấn đường của tượng thần.
Âm!
Đầu Phương Tri Hành chấn động, trước mắt đột nhiên trở nên vô cùng tối đen, vươn tay không thấy năm ngón.
Đột nhiên, phía trước có một đốm ánh sáng xuất hiện, bên tai truyền đến tiếng cuồn cuộn của thuỷ triều lên xuống.
Phương Tri Hành đi qua, nhìn thấy một biển cả bao la vô ngần.
Trong nước biển có rất nhiều con cá đang bơi qua bơi lại, xuyên qua không thôi. Cá có lớn có nhỏ, hoặc lớn như cá voi, hoặc nhỏ như cá chép, kích thước không đồng đầu.
Phương Tri Hành bước vào biển cả, sau đó bản thân cậu cũng biến thành một người cá, ở trong biển cả tùy ý du ngoạn.
Nhưng mà cậu quá nhỏ, còn nhỏ hơn cá chép một vòng.
“Phương khách khanhil”
Một con cá lớn chạy tới, mặt của con cá nhìn quen mắt, không phải Lạc Văn Xuyên còn là ai.
Hắn hô: “Tiến vào biển cả này sẽ an toàn, bất kì tồn tại tà ác nào cũng không thể làm hại đến chúng ta.” Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ, biển cả này thật ra chính là hiện thực hoá thế giới tinh thần của mọi người.