Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1149 - Chương 1150: Chiến Tranh (4)

Chương 1150: Chiến tranh (4) Chương 1150: Chiến tranh (4)Chương 1150: Chiến tranh (4)

“Tổng cộng bảy điều kiện, điều kiện 1 đã hoàn thành.”

Khóe miệng Phương Tri Hành không khỏi cong lên, hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện, điều kiện 2 đến 6 là bản thăng cấp của bài Địa Sát.

Chỉ có điều kiện 7...

“Lại kêu ta đánh hạ Cấm Khu?” Phương Tri Hành tấm tắc hai tiếng, tính ra, cậu còn chưa bao giờ đi qua Cấm Khu cấp 7 cơ.

“Ừm, cường độ phóng xạ của Cấm Khu cấp 6 cực kỳ kinh người, chỉ sợ Cấm Khu cấp 7...”

Sắc mặt Phương Tri Hành hơi ngưng trệ, cảm giác điều kiện 7 là một nhiệm vụ độ khó cao.

Tế Cẩu liếc mắt qua, tặc lưỡi nói: “Không phải chứ, yêu cầu của điều kiện 6 cao như vậy? Pháp Thiên Tượng Địa Thiên Cang cảnh không phải tương đương với Cơ Thần cấp Vương à? Làm sao mày lấy được máu của bọn họ?”

Phương Tri Hành sâu sắc nhìn giao diện hệ thống đáp: “Trong tay Hải Thần có thể còn có máu của cao thủ Thiên Cang cảnh.”

Tế Cẩu hỏi lại: “Hải Thần sẽ cho mày à?”

Phương Tri Hành cười nói: “Cho hay không để sau, chỉ cần trong tay bà ta có sẽ không phải là vấn đề.”

Tế Cẩu nhất thời không nói gì. Đúng lúc này, trong không khí thổi qua một mùi quái dị.

Tế Cẩu quay đầu qua, nhìn quét chiến trường hôn loạn, truyền âm nói: “Không ổn, có tà vật xuất hiện!” Phương Tri Hành lập tức thả ra thần hồn cảm ứng, nháy mắt có phát hiện.

Ở nơi cách ải Sư Khẩu không đến 10 dặm, có một đám hải tặc tụ tập, bọn họ đốt lửa làm thành một vòng tròn, trong miệng ngầm xướng ngữ điệu quỷ dị.

Ngọn lửa lắc lữ không ngừng, chậm rãi lên cao, dần dần ngưng tụ thành một quái vật lớn...

Lúc này thật ra tình thế chiến trường vừa xem hiểu ngay. Một đám hải tặc tấn công căn cứ quan trọng, chết và bị thương nặng nề, thi thể rải rác khắp nơi, không tiến được một chút.

Tình hình chiến đấu quá mức thảm thiết, máu chảy thành sông, đến nỗi lòng quân của các hải tặc dao động đã không dám đi về phía trước nữa. Mà trong lúc này, hai đại tướng Miết Long Uy Phu và Hắc Ưng Kình Thiên, từ đầu đến cuối không phát động tiến công giống như đang chờ đợi cái gì.

Vù vù ~

Đống lửa đang cháy bùng lên! Trong ngọn lửa hừng hực có một quái vật lớn hiện ra, sau đó tạo ra một bóng đen lớn, che lấp mặt trời. Mọi người bỗng nhiên phát hiện bầu trời tối đen đầu ngửa đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, bờ biển rõ ràng xuất hiện một bóng dáng khổng lồ 9000m! Hình dáng lại là một nữ nhân! Người khổng lồ nữ này dáng người thướt tha uyển chuyển, vô cùng quyến rũ, mặc một bộ tu thân trường bào, màu đỏ tươi như máu. Ngửa đầu nhìn lên, người khổng lồ nữ hồng bào tóc dài như suối, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như đồ sứ, xinh đẹp không thể phân biệt.

Hai mắt người khổng lồ nữ hồng bào nửa đóng nửa mở như ngủ như tỉnh, ấn đường còn có một vết sẹo văn vẹo.

Sau nháy mắt, vết sẹo kia bắt đầu nhúc nhích chậm rãi xé rách, chảy ra chất lỏng màu vàng đặc sệt.

Một con mắt dựng thẳng từ chỗ sâu trong vết sẹo chen ra!

Con mắt dựng thẳng quay tròn, quan sát tám hướng, nhìn quần hùng như con kiến!

“Tam Nhãn?!”

Phàn Cao Vân đang chém giết sắc mặt đột nhiên kịch biến, trừng mắt há miệng giống như gặp ma.

Hắn không nhịn được chửi ầm lên: “Má nó, không nhận thua đúng không, lại triệu hoán thứ tà vật như vậy đến?”

Ánh mắt Phương Tri Hành hơi loé, hiếu kỳ nói: “Tà vật Tam Nhãn nguy hiểm này cấp mấy?”

Phàn Cao Vân buông tay nói: “Khó mà nói, tà vật Tam Nhãn hơi kỳ lạ, không thể theo góc độ thông thường, nhưng...”

Nói còn chưa xong, một luồng tà khí âm trầm đột nhiên thổi qua cả chiến trường.

Đống lửa bị dập tắt.

Đám hải tặc bên cạnh đống lửa vẫn vừa hát vừa nhảy, như say như mê, cuồng hoan không thôi.

Người khổng lồ nữ mặc hồng bào đảo qua mặt đất, toàn bộ những hải tặc bị bắt lấy, nắm trong lòng bàn tay, hình ảnh đó giống như nắm lấy một đống diêm.

“Khặc khặc ~” Người khổng lồ nữ mặc hồng bào dường như đang cười, bắt lấy những hải tặc, trực tiếp đưa vào miệng.

Lập tức, trên chiến trường vang lên âm thanh nhai nuốt.

Miệng đầy huyết tương bắn ra, huyết vũ bay lả tả.

Mọi người đầu bị kinh hãi, da đầu run lên.

Tà vật giáng xuống vào lúc này, nhưng lại ăn người triệu hoán nó trước, hung tàn lộ ra.

Người chung quanh không khỏi luống cuống, không đánh nữa, phía sau rời xa người khổng lồ nữ mặc hồng bào. “Khặc khặc ~”

Lại là một tiếng cười quái dị, hai tay của người khổng lồ nữ mặc hồng bào cùng sử dụng, đảo qua mặt đất. Cho dù là quan binh của Hải Thần hay là hải tặc của Tứ Đảo Vương, đều bắt lấy trong tay, nhét vào miệng ăn sống.

Quả thực chẳng phân biệt được địch bạn, gặp ai thì ăn người đó.

Nhân loại cũng thế, máy móc cũng thế, người khổng lồ nữ mặc hồng bào đối xử bình đẳng, ăn tươi nuốt sống.

Ăn ăn ăn!

Chiến trường một mảnh đại loạn! Song phương đang chém giết, không hẹn mà cùng dừng lại, xoay người bỏ chạy.

“Mau tản rai”

Phàn Cao Vân gấp gáp hô to, người chỉ huy quân đoàn Hổ Bôn, có bao

xa thì trốn bấy nhiêu xa.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0