Chương 1151: Tam Nhãn
Chương 1151: Tam NhãnChương 1151: Tam Nhãn
Phương Tri Hành và Tế Cầu thấy tình thế không ổn, vắt giò chạy nhanh nhất có thể.
Sau đó, người khổng lồ nữ mặc hồng bào bước ra một bước, đi đến cứ điểm quan trọng ải Sư Khẩu, tới gần Sư Tử Phong.
“Miết Long Uy Phu, Hắc Ưng Kình Thiên, có phải các ngươi điên rồi không?”
Tiếng gầm lên giận dữ truyền ra. Sư Tử Phong rít gào quát hỏi nói: “Tại sao triệu hoán tà vật Tam Nhãn, các ngươi khống chế được nó không?”
Đối diện là một trận trầm mặc.
Lúc này, Miết Long Uy Phu cũng rất ngơ ngác, đưa tin cho Hắc Ưng Kình Thiên, hỏi: “Là ngươi triệu hoán à?” Hắc Ưng Kình Thiên trả lời: “Sao ta có thể triệu hoán cái thứ đó chứ? Ủa, chẳng lẽ cũng không phải ngươi làm ra à?”
Hai vị hải tặc cấp Anh Hùng nhìn nhau, không nói gì.
Giây lát sau, người khổng lồ nữ mặc hồng bào bước tới cứ điểm quan trọng ải Sư Khẩu.
“Nổ súng!”
Đùng đùng đùng ~
Cứ điểm quan trọng ải Sư Khẩu đồng loạt điều chỉnh nòng pháo, tập trung hỏa lực, điên cuồng pháo kích người khổng lồ nữ mặc hồng bào, bắn ra từng lỗ thủng ở trên người nó. Nhưng mà, những lỗ thủng đó giây lát hợp lại như lúc ban đầu.
“Khặc khặc ~”
Người khổng lồ nữ mặc hồng bào lại cười, bàn tay to như lợi trảo, vung lên từ dưới lên trên.
Xoet xoet~
Cứ điểm quan trọng ải Sư Khẩu chấn động, mặt ngoài hiện lên năm vết rách.
Sư Tử Phong giận tím mặt, cả cứ điểm quan trọng nhanh chóng biến thân đắp nặn lại, biến thành một người máy thân sư tử mặt người, toàn thân màu vàng, thân thể dài tới hơn một vạn mét.
Hùng sư hoàng kim uy phong lẫm lâm, răng nanh hoàn toàn lộ ra, đánh về phía người khổng lồ nữ mặc hồng bào, thế như mũi tên rời cung, há miệng đã cắn lên cổ của cô ta.
Rầm!
Người khổng lồ nữ mặc hồng bào bị gục trên mặt đất, lăn lông lốc. Nhưng cô ta không có bất kỳ sợ hãi, hai tay như đao, vung qua lại, cắm ra cắm vào trên bụng hùng sư hoàng kim.
Bụng hùng sư hoàng kim bị đầm thủng, đốm lửa văng khắp nơi, chảy ra lượng lớn chất lỏng màu trắng bạc.
Nhưng đồng thời, cổ của người khổng lồ nữ mặc hồng bào cũng bị xé rách hơn phân nửa, miệng vết thương không thấy bất kỳ tổ chức máu thịt, chỉ có một mảnh tối đen. Hùng sư hoàng kim xoay người thành công đè lên người của người khổng lồ nữ mặc hồng bào, nó mở to miệng, trong miệng ngưng tụ ánh sáng màu vàng.
Lúc này, Sư Tử Phong kích phát ra năng lượng Sinh Mệnh Kim Chúc, chậm rãi phát tiết ra.
“Sư Tử Hống!”
Sóng âm màu hoàng kim bộc phát ra, thằng tắp xuống, đánh lên người khổng lồ nữ mặc hồng bào.
Gần như đồng thời, con mắt thứ ba trên ấn đường của nó cũng bỗng nhiên sáng lên, bắn ra một luồng ánh sáng như ẩn như hiện.
Mặt đất chấn động dữ dội, phong vân biến sắc, mặt biển nhấc lên kinh đào hãi lãng.
Toàn thân của người khổng lồ nữ mặc hồng bào nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, bay tứ tung.
Vai phải của hùng sư hoàng kim cũng nổ tung, một cái đùi phải rời khỏi cơ thể bay ra, hơn phân nửa ngực phá thành mảnh nhỏ.
Đầu của Sư Tử Phong lõm xuống, âm ầm ngã xuống đất, mảnh nhỏ kim loại tàn phá rơi rụng đầy đất. Lưỡng bại câu thương!
Không, phải là một chết một trọng thương!
Hai vị hải tặc cấp Anh Hùng, chợt có động tác.
Hắc Ưng Kình Thiên không chút ngần ngại, đập cánh bay ra. Miết Long Uy Phu đột nhiên đắp nặn lại biến thân, hóa thành một cự quy trèo lên bờ, bước chân như gió, dùng tốc độ kinh người đuổi theo Hắc Ưng Kình Thiên.
Hai đại hải tặc vội vàng nhưng không phải xông tới Sư Tử Phong, thừa dịp hắn bệnh muốn mạng của hắn.
Bọn họ không thèm quan tâm Sư Tử Phong, xông về một phương hướng khác.
Cùng lúc đó, Hổ Bôn Trung Lang cũng lao ra, xông tới cùng một phương hướng.
Thấy cảnh tượng này, mọi người kinh ngạc không thôi, không rõ chuyện gì. Tế Cẩu kinh ngạc nói: “Tình huống gì, bọn họ xông qua chạy qua bên kia làm gì?”
Sắc mặt Phương Tri Hành trầm ngâm, đáp: “Đầu của người khổng lồ nữ mặc hồng bào bị nổ bay đến bên kia.”
“Đầu?” Tế Cầu sửng sốt, nhìn quanh nhìn lại.
Liền nhìn thấy, sau khi người khổng lồ nữ mặc hồng bào bị nổ tung, mảnh nhỏ thân thể nhanh chóng tiêu tán, cái gì cũng không có lưu lại.
Không đợi nó nghĩ ra nguyên cớ, Phương Tri Hành đã truyền âm nói: “Đi, chúng ta qua đó xem thử.”
Một người một chó lặng lẽ theo đuôi đi qua. Sư Tử Phong quỳ rạp trên mặt đất, vân không nhúc nhích, dưới thần là một mảnh chất lỏng màu bạc. Động cơ tim của ông ta bị phá hủy, sức mạnh cũng hao hất.
Lúc này ông ta vô cùng thê thảm, giống như một chiếc xe điện tiêu hao hết điện, cái gì cũng không làm được.
“Tộc Tam Nhãn chết tiệt, lại hủy động cơ trái tim của ta...”
Sư Tử Phong giận không thể át, trận chiến này ông ta tổn thất nặng nề, thiệt thòi lớn, chỉ sợ không hơn một trăm năm thì không khôi phục lại được. Lúc này, một bóng dáng lao tới.
“Là ngươi, thằng nhóc thối, tới đúng lúc lắm, ngươi nhanh lên đi...”
Tâm thần Sư Tử Phong vừa động, đôi mắt nhìn chằm chằm người kia, nhanh chóng dặn dò hắn làm việc.