Chương 115: Chuyện gì vậy (2)
Chương 115: Chuyện gì vậy (2)
Lư An Phủ đẩy Đổng Minh Hiên ra, cười khẩy nói: “Đồng ý cược thì phải thừa nhận thất bại, thua không ngóc đầu nổi thì đừng cược!”
“Ngài, ngài...”
Đổng Minh Hiên ngã trên mặt đất, đột nhiên phì một tiếng, phun ra đầy máu, ngửa mặt nằm trên đất, ngất đi tại chỗ.
Cùng lúc đó, Đổng Hiển Vinh giống như nổi điên, mắt sắp nứt ra quát mười tên Cung Binh kia: “Các ngươi làm gì? Ai kêu các ngươi hại ta?”
Mười tên Cung Binh kia run sợ trong lòng, chạy trốn khắp nơi.
Đổng Hiển Vinh ngang nhiên ra tay, bắt lấy một Cung Binh, bóp cổ đối phương giơ lên, chất vấn: “Nói, rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi?”
Hai chân Cung Binh kia cách mặt đất, giãy giụa lung tung, bị bóp đến mặt chuyển màu xanh tím, hai mắt trắng dã.
“Ặc ặc, cứu mạng...”
Hắn cố gắng phát ra cầu cứu.
Đổng Hiển Vinh cũng không dự định buông tha cho hắn, càng dùng sức bóp hơn.
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra, khóa chặt cổ tay của Đổng Hiển Vinh, lật ra bên ngoài.
Đổng Hiển Vinh nhất thời đau đớn, tay tự nhiên buông lỏng.
Cung Binh đặt mông trên mặt đất, ho khan dữ dội, hắn ngẩng đầu nhìn đi, phát hiện người cứu mình, không phải người khác chính là Phương Tri Hành.
“Đổng Hiển Vinh, đánh chó cũng phải nể mặt chủ, hắn là binh của ta, ai cho phép huynh động vào hắn?” Phương Tri Hành thản nhiên nói.
Đổng Hiển Vinh quay đầu nhìn thấy là Phương Tri Hành, thì càng nóng giận, không chút nghĩ ngợi, vung tay trái đánh qua.
Bốp!
Một tiếng tát vang dội truyền ra.
[Kỹ năng bộc phát - Đại Bức Đấu]
Hai má Đổng Hiển Vinh nhô cao, thân thể đảo quanh trên không, liên tục xoay tròn hai vòng rồi ngã thật mạnh xuống đất.
“Phì ~”
Đổng Hiển Vinh đầu váng mắt hoa, ho ra một vũng máu, phun ra bảy tám cái răng, cằm trật khớp, hai má nhanh chóng sưng đỏ, sưng vù như bánh bao.
Một cái tát này đánh quá nặng khiến hắn phá tướng rồi!
Não đánh ra đến lỗ mũi!
Đổng Hiển Vinh muốn đứng lên, vừa đứng thẳng lại lảo đảo ngã trên đất, không dậy nổi.
Đúng lúc này, La Khắc Chiêu vọt lại, quát lớn: “Phương Tri Hành cái tên khốn nạn này, ngươi dám ăn gian, trận này không tính!”
Phương Tri Hành nghiêm trang nói: “Nhị công tử, có huyện lệnh đại nhân ở đây, ai dám ăn gian? Vẫn xin ngài minh giám.”
La Khắc Chiêu không khỏi giật mình, gã lập tức chạy về đến bên cạnh La Bồi Vân, nói thẳng: “Cha, Phương Tri Hành ăn gian giành được thắng, con không phục!”
La Bồi Vân nhàn nhạt liếc con trai, dùng giọng nói không có chút tình cảm đáp lại: “Con nói ăn gian, là chỉ Đổng gia thu mua 10 người Hoàng Đại Thuận à?”
Lời này vừa nói ra!
Biểu cảm La Khắc Chiêu cứng đờ, giống như bị hóa đá, hầu kết chuyển động nhưng lại không nói được một chữ.
Trong mắt La Bồi Vân lóe lên một tia thất vọng, không để ý tới đứa con này nữa, ông ta đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, cất cao giọng nói: “Bản quan tuyên bố, tỷ thí lần này người chiến thắng là Phương Tri Hành.”
Lời vừa nói ra, mọi chuyện đã được quyết định!
Chỉ một thoáng, có người hoan hô nhảy nhót, không kìm chế được. Có người tâm trạng suy sụp như cha mẹ chết.
Phương Tri Hành thì lạnh nhạt, không vui không buồn.
Bởi vì thắng lợi này không phải thuộc về cậu, cậu chỉ là một quân cờ bị thao túng.
Người cầm cờ là La Bồi Vân!
Cuộc đời như thế cờ, người biết cục sống, người phá cục thì tồn tại, người quản lý cục thì thắng!
“Mé, thật sự để mày đoán trúng.”
Tế Cẩu nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy mỗi người một vẻ, tâm trạng không khỏi vô cùng phức tạp, buồn bực nói: “Vậy mà mày cũng có thể thẳng, má nó tao phục luôn.”
Khóe miệng Phương Tri Hành khẽ cong, thở dài: “Tao đã nói rồi, thế cờ này tao rất khó thua.”
Tế Cẩu không lời nào để chống đỡ.
Hết cách, thằng khốn Phương Tri Hành này, mọc tám trăm tâm tư, chơi âm mưu quỷ kế với hắn, ai chơi lại?
Tầm mắt của nó đảo qua mỗi người.
La Khắc Chiêu, cha con Đổng gia và đồng bọn của bọn họ, ai nấy đều thua thảm, lỗ sặc máu.
Có người tức giận, có người gào khóc, một mảnh hỗn loạn.
Đinh Chí Cương cúi đầu, không buồn hé răng đi qua từ bên cạnh Tế Cẩu.
Cả người hắn hồn vía lên mây, ánh mắt chết lặng, sắc mặt cứng ngắc muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, giống như ăn phân chó. Có vẻ vị này cũng thua đậm rồi.
Trên đài cao, mặt La Bồi Vân không đổi sắc, lạnh nhạt, trong ánh mắt lờ mờ hiện lên một tia đắc ý.
Tế Cẩu cẩn thận quan sát, cảm giác La Bồi Vân lúc này, ắt hẳn giống như Gia Cát Ngọa Long, bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngàn dặm, không chút dấu vết.
La Bồi Vân thắng đậm, lúc này ông ta hưởng thụ sung sướng vô tận do chiến thắng mang đến.
Nhưng phần lớn mọi người đều không phát giác ra, từ đầu đến cuối, phát triển của sự việc luôn trong sự khống chế của La Bồi Vân.
Có lẽ đây mới là bậc thầy “lái tàu” thật sự, ẩn sâu công và danh!
Mà La Bồi Vân bày ra bố cục này, còn cần một người mạnh mẽ hiệp trợ. Trợ thủ xinh đẹp đó giống như nhà ảo thuật.