Chương 116: Lỗ sặc máu
Chương 116: Lỗ sặc máu
Tế Cẩu từng hỏi Phương Tri Hành ai là trợ thủ xinh đẹp.
Đáp án là..
Tế Cẩu ngẩng đầu, nhìn về phía trên đài cao, tầm mắt dừng ở Lư An Phủ.
Ở trong mắt mọi người, lúc này không thể nghi ngờ Lư An Phủ là người thắng lớn nhất.
Bởi vì người chọn mua Đổng Hiển Vinh thắng, quả thực không nhiều lắm, cộng thêm tỷ lệ cược cao.
Lư An Phủ là nhà cái, đương nhiên là kiếm đầy bát, người thắng ổn thỏa trong cuộc đời.
Người cược thắng mang ơn hắn, người cược thua hận hắn thấu xương.
Hai tầng trời băng lửa!
Lư An Phủ không ở trong đám người, nhanh chóng rời khỏi sân, khóe miệng cong lên không che giấu được vui sướng trong lòng.
“Đcm, người này còn biết diễn hơn người kia!”
Tế Cẩu cực kỳ cạn lời.
La Bồi Vân và Lư An Phủ, một sáng một tối, xoay mọi người vòng vòng.
Tình cảnh này, Tế Cẩu không khỏi hỏi: “Phương Tri Hành, rốt cuộc vở kịch hay này đang hát về cái gì?”
“Tiền!”
Phương Tri Hành cẩn thận quan sát mỗi người, quả quyết nói: “Mục đích của La Bồi Vân là kiếm tiền, Đổng gia bị hắn gài bẫy, lỗ sặc máu.”
Tế Cẩu cạn lời nói: “Đường đường là huyện lệnh đại nhân, thiếu tiền lắm hả?”
Phương Tri Hành đáp: “Năm thiên tai, nhà địa chủ có thể không có thừa lương tâm.”
Lúc này, Ôn Dục Văn đã đi tới, hai tay cầm một cái mâm.
Trên mâm đặt một bộ quân trang khôi giáp, có mũ giáp, giáp ngực, giáp vai, giáp chân, tua mũ giáp, ghép lại tròn một bộ.
Ôn Dục Văn cười sáng lạn, thái độ tốt hơn rất nhiều, cúi đầu nói: “Chúc mừng ngươi chính thức quang vinh thăng lên làm Giáo đầu Cung Binh, hãy nhận hộ giáp của ngươi.”
Phương Tri Hành vui vẻ trong lòng, trịnh trọng vươn hai tay tiếp nhận, thành khẩn nói: “Cảm ơn Ôn quản gia.”
“Ừm, lần này ngươi biểu hiện tốt lắm, đại nhân cực kỳ vừa lòng về ngươi.” Ôn Dục Văn cười, thâm ý sâu sắc nói.
Phương Tri Hành đương nhiên giả vờ nghe không hiểu lời nói của hắn, ngược lại dáng vẻ vô cùng lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nhị công tử không hài lòng về ta, có khi nào ngài ấy...”
“Ngươi không cần lo lắng về điều này.”
Ôn Dục Văn cười ha hả nói: “Nhớ kỹ, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện thuộc bổn phận là được, nhị công tử sẽ không đi quấy rầy ngươi nữa.”
Phương Tri Hành thở phào, lúc này mới lộ ra nụ cười.
Đảo mắt đã tới buổi trưa.
Cao Đại Hưng dẫn theo 300 Cung Binh của Hoàng Đại Thuận, đến trước mặt Phương Tri Hành.
Cao Đại Hưng lo sợ trong lòng.
Tuy rằng ông ta không tham dự đặt cược, nhưng trước đó ông ta cũng chắc chắn Phương Tri Hành sẽ thua không thể nghi ngờ, vui vẻ cầm phí trà nước của Đổng gia.
Ai ngờ chuyện xuất hiện xoay chuyển kinh người.
Ông ta đứng sai đội rồi!
Tiền trà nước trong tay nhất thời trở nên phỏng tay.
Cao Đại Hưng nghiêm mặt nói: “Chúc mừng Phương giáo đầu quang vinh thăng chức, bọn tiểu nhân ở ‘lầu Cận Thủy’ bày yến hội ăn mừng vì ngài, hy vọng ngài có thể nể mặt.”
Phương Tri Hành nhìn bọn họ, trong lòng không có gì bất ngờ, cười nói: “Nói gì thế, hôm nay là ngày vui, phải là ta mời khách.”
“Vậy thì tốt, đi đi đi, cùng đi thôi!”
Cao Đại Hưng thầm thở phào, vui vẻ ra mặt.
Phương Tri Hành đi hai bước, đột nhiên nói: “À đúng rồi, đừng quên kêu Đinh tổng bộ đầu.”
“Ngài yên tâm, ta đã thông báo rồi.”
Đoàn người nhanh chóng đến lầu Cận Thủy.
Cả tửu lâu đã được Cao Đại Hưng bao trọn, bày 31 bàn tiệc cơ động.
Đinh Chí Cương theo sau đến.
Tuy rằng tâm trạng của hắn không tốt, nhưng chuyện ăn ké uống ké, trước giờ hắn chưa bao giờ vắng mặt.
Mọi người ăn uống, kính rượu cho nhau, rất vui vẻ.
Trong bữa tiệc, Phương Tri Hành lôi kéo Đinh Chí Cương không ngừng cụng ly, tìm hắn nói chuyện phiếm, thường xuyên qua lại.
Đinh Chí Cương vốn buồn bực, rốt cục mở ra máy hát, vẻ mặt căm tức thở dài: “Lão đệ à, ta bị Lư An Phủ kia gài bẫy, lỗ một khoản tiền lớn.”
Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Không thể nào, Lư An Phủ gài bẫy cả tiền của đại ca á, ngài ấy thiếu tiền lắm hả?”
“Thiếu!”
Đinh Chí Cương liên tục gật đầu: “Ngươi ngồi thuyền buôn kia, chính là thuyền của Tiền Ký Vân, biết ông chủ phía sau màn là ai không? Chính là Lư An Phủ!”
Phương Tri Hành không khỏi ngừng hô hấp.
Đinh Chí Cương hớp một miếng rượu, tức giận nói: “Má nó chứ, Lư An Phủ tổn thất một chiếc thuyền, xuất hiện thiếu hụt tài chính nghiêm trọng, lúc này hắn mới mở xới cược lớn, cố ý phao tin tức giả, dẫn dụ người khác mua ngươi thua, sau đó kiếm một khoản tiền lớn, đệt mợ nó chứ!”
Phương Tri Hành hiểu rõ trong lòng.
Lư An Phủ gài bẫy đám người Đổng Minh Hiên, sở dĩ hắn làm chuyện này đắc tội với người khác này, một mặt là gợi ý của La Bồi Vân.
Nguyên nhân quan trọng khác, có lẽ chính là thuyền buôn của hắn chìm nghỉm, tổn thất quá lớn, khiến tài chính không quay vòng được, không thể không nghĩ cách bổ khuyết lỗ thủng.
Tuy nói như thế, trong lòng Phương Tri Hành lại rõ ràng, chắc Lư An Phủ chỉ là kiếm lợi nhỏ, người được lợi thật sự là La Bồi Vân.
Buổi tiệc chậm rãi chấm dứt.