Chương 117: Ngũ Cầm
Chương 117: Ngũ Cầm
Lúc này, Cao Đại Hưng dẫn đầu, đám người Hoàng Đại Thuận theo sát sau đó, mỗi người đều tặng lên phần tiền của mình.
Cao Đại Hưng tặng nhiều nhất, 2 vạn đồng tiền, khoản tiền này chắc là Đổng gia thưởng cho ông ta, cũng là hối lộ của ông ta.
Bởi vì ông ta có thể làm tiếp ở doanh Cung Binh không, tất cả dựa vào một suy nghĩ của Phương Tri Hành.
Ông ta còn muốn tiếp tục làm, cũng chỉ có thể tiêu tiền tiêu tai.
10 người Hoàng Đại Thuận tặng 1 vạn đồng tiền, khoản tiền này chính là chi phí Đổng gia thu mua bọn họ.
Tiểu đội 10 người của Đổng Hiển Vinh cũng là mỗi người tặng 1 vạn đồng tiền.
Toàn bộ những người khác chỉ tặng 2000 đồng tiền.
Đinh Chí Cương cũng không đến tay không, hắn mang đến một đại hoàn đao tặng cho Phương Tri Hành.
“Đây là một tinh cương đao, cực kỳ sắc bén, là chiến lợi phẩm lần trước lúc ta dẹp giặc, thu được.” Đinh Chí Cương giới thiệu.
Phương Tri Hành nhận lấy.
[Vũ khí lạnh: Thất Hoàn đao, đao dài 3 thước 5 tấc, chuôi đao dài 7 tấc, sau có bảy vòng, cứ cách 3 tấc 5 phân có một vòng, nặng 3,6kg]
Phương Tri Hành rút đao ra khỏi vỏ, cầm đao trong tay, cảm giác một chút, xúc cảm cực kỳ thoải mái.
Cậu tùy ý vung vài cái, đao đại hoàn cắt qua không khí, vù vù rung động, cực kỳ uy vũ.
“Được lắm, được lắm, vô cùng tốt!”
Phương Tri Hành vô cùng vừa lòng, vừa hay cậu thiếu một thanh đao tốt.
Buổi chiều, Phương Tri Hành đi đến Đúc Binh đường của Thiết Sơn môn.
Thiết Sơn môn có rất nhiều phân đường, trải rộng hơn mười huyện thành và một vài thôn trấn quan trọng của quận Thanh Hà.
Huyện thành Khánh Lâm cũng có một phân đường chính là Đúc Binh đường.
Tên như ý nghĩa, buôn bán chính của Đúc Binh đường là rèn đủ loại kiểu dáng binh khí và khôi giáp.
Không mất bao lâu, Phương Tri Hành và Tế Cẩu từ lầu Cận Thủy đến ngoài cửa lớn Đúc Binh đường.
“Phương hương chủ, là ngài nhỉ?”
Người canh cửa vừa thấy cậu đến, liếc mắt đã nhận ra cậu, cúi đầu khom lưng nghênh đón.
Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Ngươi bái kiến ta?”
Người canh cửa cười nói: “Là lần đầu tiên ta gặp ngài, nhưng mà Lư đường chủ đặc biệt dặn dò, nói hôm nay có thể ngài sẽ đến, bên cạnh dẫn theo một con chó, kêu bọn ta lưu tâm chú ý, không thể mất lễ nghĩa cấp bậc.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, liền nói: “Làm phiền ngươi đi thông báo cho Lư đường chủ.”
Người canh cửa lại xua tay nói: “Lư đường chủ nói, sau khi ngài đến cứ dẫn ngài đi gặp ngài ấy là được, không cần thông báo.”
Phương Tri Hành không thể không làm theo.
Sau đó người canh cửa dẫn cậu tiến vào trong phân đường, bên tai truyền đến tiếng gõ đinh đinh đang đang lúc trầm lúc bổng.
Trong không khí tràn ngập mùi than dày đặc.
“Hóa ra Đúc Binh đường này chính là một xưởng quân sự à!” Tế Cẩu truyền âm nói.
Phương Tri Hành âm thầm gật đầu, đáp: “Ôn quản gia cho ta bộ khôi giáp kia, có thể chính là Đúc Binh đường tạo ra.”
Lúc đi, một chiếc xe đi ngang qua bên cạnh bọn họ, trên xe kéo theo khôi giáp đã chế tạo xong.
Phương Tri Hành nhìn kỹ, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy phần giáp ngực của bộ áo giáp đó cực kỳ to, chiều dài đạt tới 1m5. Nếu nối liền hình dáng của cả khôi giáp ít nhất cỡ 3m!
Khôi giáp khổng lồ như thế là cho người mặc à?
Phương Tri Hành nhíu chặt mày.
“Phương hương chủ, phía trước chính là thư phòng của Lư đường chủ.” Người canh cửa cười nói.
Phương Tri Hành thu hồi ánh mắt, vực dậy tinh thần, bước chân nhanh hơn.
Người canh cửa đi lên trước gõ cửa, đi vào thông báo.
“Phương lão đệ đúng không, mau mau mời vào.”
Chỉ chốc lát, trong phòng truyền ra tiếng cười của Lư An Phủ, dường như tâm trạng của hắn rất tốt, trong tiếng nói tràn ngập ngữ điệu vui vẻ.
Phương Tri Hành đi vào, chắp tay hành lễ nói: “Lư đường chủ.”
Lư An Phủ cười ha ha nói: “Lão đệ mời ngồi, người đâu, lên trà ngon.”
Hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức trà.
Phương Tri Hành chủ động mở miệng nói: “Lư đường chủ, bên ngoài giờ đang điên cuồng lan truyền, nói ngài giàu to rồi.”
Lư An Phủ xua tay cười nói: “Đừng nghe bọn họ nói bậy, nào có giàu to gì.”
Phương Tri Hành lộ ra biểu cảm tò mò, hỏi: “Nói thật, ngài tính kế Đổng gia như thế nào, mà bọn họ lại dễ dàng mắc câu như thế?”
Lư An Phủ đầu tiên là im lặng, sau đó nghiêng người về trước, hạ giọng nói: “Ta và ngươi đều kết thù kết oán với Đổng gia, lão đệ sau này chính là người một nhà, ta sẽ không giấu ngươi. Nói thật cho ngươi biết, người tính kế Đổng gia không phải ta, mà là huyện lệnh đại nhân!”
Sắc mặt Phương Tri Hành thay đổi, ngạc nhiên hô: “Cái này, cái này là thật à?”
Lư An Phủ tặc lưỡi cười nói: “Rất khó tin đúng không? Đổng gia rõ ràng là người thân của huyện lệnh đại nhân, vẫn bị huyện lệnh đại nhân tính kế, nước ở đây rất sâu. Ta có thể nói cho ngươi là thật ra huyện lệnh đại nhân có nổi khổ tâm rất lớn, ngài ấy là bất đắc dĩ.”