Chương 1198: Tiên cung
Chương 1198: Tiên cungChương 1198: Tiên cung
Giữa tường viện có một cánh cổng sơn đỏ, treo tấm bảng viết hai chữ “Chu Viện”.
Cậu phóng tầm mắt ra xa hơn một chút, lập tức nhìn thấy một trang viện hiện rõ phía sau bức tường xám xịt, tựa hồ chiếm diện tích khá rộng.
Nhưng khi quan sát từ trên không trung, năm người bọn họ lại không hề phát hiện ra trang viên này.
Phá A đại sư thấy thế, cười nói: “Người ở trên không trung hoàn toàn không nhìn thấy tòa tiên cung này, chỉ khi đứng dưới đất mới có thể nhìn thấy nó, thần kỳ phải không?”
Đường sư thúc vội nói: “Không hổ là tiên cung, bất kể ngươi đi qua biết bao nhiêu trang viên thì nó vẫn mang đến cho ngươi vô số ngạc nhiên.”
Biểu cảm của Phá A đại sư khẽ thay đổi, cảm thán: “Nhắc mới nhớ, số lượng tiên cung mà Đường Võ Vương đã thăm dò chưa đến 500 thì cũng phải hơn 300 tòa rồi nhỉ?” Đường sư thúc xua tay, nói: “Làm gì mà nhiều như vậy, không nói chuyện này nữa, tình huống hiện tại thế nào vậy?”
Phá A đại sư nghiêm sắc mặt, lấy một cuộn giấy từ trong ngực và trải rộng ra.
Phương Tri Hành vừa nhìn đã nhận ra đây là một bản vẽ mặt phẳng bát quái.
Phá A đại sư cẩn thận nói: “Theo ước tính của bọn tôi, tiên cũng Chu Viên có diện tích ít nhất là 36 vạn mẫu, hình dáng tổng thể giống như một bát quái đồ, chia làm hai tầng trong và ngoài.
Tầng ngoài được chia thành tám khu vực: Càn, Đoái, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.
Tầng trong có lẽ là khu vực cốt lõi của tiên cung Chu Viên.
Thấy vậy, Đường sư thúc đưa tay chỉ vào một điểm trong bát quái đồ, trầm ngâm nói: “Ta đã đừng gặp qua loại tiên cung có hình dạng và cấu tạo như thế này, chúng ta chỉ cần đả thông một khu vực bát quái thì đều có thể tiến vào tầng cốt lõi ở bên trong.”
Phá A đại sư buông tay, nói: “Ngay từ đầu, bọn ta cũng nghĩ như vậy nên đã dốc toàn lực công khắc “Càn Khu' nhưng vẫn không tìm được lối đi thông với khu cốt lõi của tầng trong.” Đường sư thúc hơi trầm mặc, vuốt râu và nói: “Vậy có phát hiện được gì không, chẳng hạn thứ giống như chìa khóa?”
Ánh mắt Phá A đại sư sáng lên, gật đầu nói: “Đúng là bọn ta đã tìm được một mảnh vỡ... chìa khóa.” Đường sư thúc bật cười, nói: “Chắc không phải lại bày ra cái trò đấy chứ? Mỗi khu vực bát quái giấu một mảnh vỡ chìa khóa, chỉ cần góp đủ tám mảnh thì mới có thể ghép thành một chìa khóa hoàn chỉnh.” Phá A đại sư cười khổ, nói: “Ngài đoán đúng rồi, tình huống đúng là như thế.”
Đường sư thúc hiểu ra, hỏi tiếp: “Mọi người đã tìm được mấy mảnh rồi?” Phá A đại sư giơ ngón cái và ngón út lên, cụp ba ngón giữa lại và đáp: “Còn “Chấn Khư' và “Tốn Khu' là chưa công hạ được, tà vật ở hai khu vực này khá nhiều, độ khó khá cao.
Hơn nữa, bọn ta đã liên tiếp công hạ sáu khu vực, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không thể tiếp tục được nữa, nếu cứ ráng chịu đựng thì sẽ chỉ tạo thành thương vong không cần thiết.”
Nói đến đây, ông lộ ra vẻ mặt thành khẩn, nói tiếp: “Còn một điều nữa, đó là thời gian mỗi lần xuất hiện của tiên cung có hạn, lúc nào cũng có thể biến mất, bọn ta thực sự không đợi được nữa nên mới thỉnh cầu sự hỗ trợ từ Thương Hải môn, đồng mưu đại sự.”
Đường sư thúc mỉm cười, đáp: “Nếu vậy chi bằng mọi người rút lui trước, hai khu vực còn lại cứ giao cho bọn ta xử lý.”
Phá A đại sư vui mừng quá đỗi, vội nói: “Được, bần tăng sẽ dẫn mọi người tiến vào tiên cung.”
Năm người Thương Hải môn tỏ vẻ sao cũng được.
Nhóm người từng bước tiến về phía cánh cổng, sự kỳ vọng của Phương Tri Hành về tiên cung càng lúc càng tăng cao
Tiếng cọt kẹt vang lên, Phá A đại sư đẩy cổng ra.
Phía sau cánh cổng xuất hiện một bức tường, bề mặt có vết tích điêu khắc mơ hồ, như thể đang muốn nói lên những thăng trầm của năm tháng. Đi vòng qua bức tường, không gian rộng rãi sáng sủa, một đình viện khoáng đạt đập vào tầm mắt.
Vườn hoa, hòn non bộ, hồ sen,... Đáng lẽ chúng phải là cảnh đẹp như tranh vẽ, tiếc rằng tất cả đều bị rơi vào tình trạng phá hoại nghiêm trọng.
khắp nơi trong đình viện đầu lưu lại vết tích chiến đấu, vết máu loang lổ, một mớ hỗn độn, cảnh hoang tàn và mùi hăng nồng từ xác chết tràn ngập không gian.
Phá A đại sư giới thiệu: “Nơi này là 'Càn Khư', khi bọn ta vừa mới đến thì nơi đây có rất nhiều “tử thai'.” Đám người Phương Tri Hành đều sững sờ khi nghe lời này, Bốc Diễm Nga tò mò hỏi: “Tử thai là gì, tà vật ư?”
Vẻ mặt Phá A đại sư không khỏi có chút kỳ quái, giải thích đơn giản: “Tử thai là thai nhi chưa thể sinh ra đời, đều chết trong bụng mẫu thân.” Đang trò chuyện...
Bọn họ bước vào một hành lang, liên tục băng qua giữa những lầu các, rẽ trái lượn phải.
Bỗng nhiên rẽ ngoặt, toàn bộ nhóm Phương Tri Hành hơi sửng sốt, bước chân vô thức dừng lại.
Phía trước trồng rất nhiều cây tùng, cây trúc tươi tốt, xanh um mơn mởn.
Một thi thể khổng lồ nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, lấn áp một mảng cây tùng và cây trúc lớn.