Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1196 - Chương 1197: Chọn Người (3)

Chương 1197: Chọn người (3) Chương 1197: Chọn người (3)Chương 1197: Chọn người (3)

Vù vù ~

Ngọn lửa mãnh liệt bao trùm Cửu Hoàn Tích trượng, mặt ngoài của nó nhanh chóng tan ra, dần dần biến hình, một lần nữa đọng lại.

Không bao lâu, Tài Quyết Chi Trượng vốn rực rỡ kim quang hoàn toàn thay đổi hình dạng.

Tạo hình mới giống như một cây gậy sắt đen nhánh, chỉ dài hơn một mét. Cho dù là ai cũng không nhìn ra, thứ này từng là Tài Quyết Chi Trượng một trong ba đại bảo vật trấn phái của chùa Minh Hoàng!

“Tuy tạo hình thay đổi nhưng uy năng không đổi.”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, giắt gậy sắt đen bên hông. Nhoáng cái đã tới buổi trưa.

Bốn người Phương Tri Hành một lần nữa hội hợp, tụ tập đến bên cạnh Đường sư thúc.

“Xuất phát!”

Đường sư thúc không nói nhiều lời dư thừa, lật tay lấy ra một thanh trường kiếm, đón gió tăng trưởng. Trường kiếm trở thành cự kiếm, rồng hơn 10m, chiều dài lại đạt tới hơn trăm mét.

Ông ta nhảy lên trường kiếm, khoanh chân ngồi xuống.

Bốn người Phương Tri Hành thấy vậy, cũng học có hình có dạng. NIUỆC Cự kiếm chợt lóe ánh sáng, nhằm phía tận trời, phá không bay đi với tốc độ kinh người.

Thời gian trôi qua từng phút...

Đột nhiên, phía dưới phóng tới một luồng kim quang.

Phương Tri Hành cúi đầu nhìn lại, ánh mắt chợt lóe, phát hiện trên mặt đất nhô lên một ngọn núi lớn nguy nga.

Trên đỉnh núi đứng vững một cổ tháp quy mô khổng lồ.

Ngay bên trong cổ tháp có một tòa tháp cao chín tầng, tầng cao nhất bảo quang bốn phía, chiếu sáng khắp không trung.

“Chùa Minh Hoàng tới rồi!” Người tóc bạc mặt trẻ hô nhỏ một tiếng. Nhưng mà, Đường sư thúc điều khiển cự kiếm tiếp tục bay về phía trước, không có ý tứ giảm tốc độ. Bốc Diễm Nga không nhịn được mở miệng hỏi: “Đường sư thúc, chúng ta đi chùa Minh Hoàng hay là trực tiếp đi Chu Viên?”

Đường sư thúc cười nói: “Chùa Minh Hoàng không có gì vui, chỗ mà một đám hòa thượng ở rất buồn tẻ, không đi cũng được.”

Cự kiếm bay vọt qua chùa Minh Hoàng, càng lúc càng xa.

Phương Tri Hành thờ ơ quay đầu, liếc nhìn toà tháp cao chín tầng... Khoảng chừng 130 dặm về phía Tây Nam chùa Minh Hoàng. Một trấn nhỏ lát gạch xanh, những bức tường trắng rợp bóng cây liễu và cây dâu hiện ra trong tầm mắt. Cự kiếm bắt đầu giảm tốc, hạ xuống.

Đường sư thúc chỉ về phía Bắc tiểu trấn, chậm rãi nói: “Nơi này là “trấn Khổ Liễu', trong trấn có một phú hào nuôi một con gấu Cửu Tiết rất đáng yêu ở trong nhà.

Không lâu trước đây, con gấu Cửu Tiết chạy mất, phú hào sốt sắng treo thưởng, phát động người dân toàn trấn cùng nhau tìm kiếm.

Nhưng kết quả là gấu Cửu Tiết chưa tìm thấy mà người dân tham gia tìm kiếm đã mất tích vài người.

Qua điều tra, thăm hỏi phát hiện những người mất tích kia sau khi tiến vào trong rừng cây phía Bắc thị trấn thì không trở về nữa.

Thế là rất nhiều người chạy đến đấy tìm người và bất ngờ phát hiện một trang viên thần bí.

Điều kỳ lạ là không ai trong trấn Khổ Liễu biết được lai lịch của trang viên kia, thậm chí còn không biết nó được xây dựng từ lúc nào.

Về sau, mấy người dân can đảm xâm nhập vào trang viên nhưng đầu một đi không trở lại.

Sau khi việc này truyền ra, nhận được sự chú ý của chùa Minh Hoàng và phái người đến điều tra, rất nhanh bọn họ đã xác định được tòa trang viên thần bí kia thật ra là một tòa tiên cung biến thành.”

Nghe vậy, thanh niên mặt ngựa tặc lưỡi: “Chùa Minh Hoàng đúng là may mắn, tự nhiên lấy không một tòa tiên cung.”

Bốc Diễm Nga cực kỳ tán thành, gật đầu nói: “Chùa Minh Hoàng đã khám phá tiên cung Chu Viên được một khoảng thời gian, chắc hẳn thu được rất nhiều lợi ích, sau đó gặp phải phiền toái và cầu cứu chúng ta, chứng tỏ bọn họ đã gặp phải vấn đề nan giải.”

Người tóc bạc mặt trẻ nói theo: “Ngay từ đầu, chúng ta không tham gia thăm dò, cũng không thu được lợi ích gì, kế tiếp chúng ta vừa ra trận sẽ đụng phải tà vật cực kỳ khó giải quyết, muốn thu hoạch bảo vật hẳn là không dễ dàng gì.”

Đường sư thúc đáp: “Ừ, nghĩ bằng mông cũng biết, nếu không phải chùa Minh Hoàng gặp phiền phức lớn thì chưa chắc bọn họ đã chịu chia sẻ tòa tiên cung này với chúng ta đầu?”

Trong lúc nói chuyện, cự kiếm băng qua trấn nhỏ, bay chéo vào khu rừng phía Bắc và lướt đi ở độ cao thấp.

Chốc lát, trong rừng xuất hiện một đống lầu vải, trên mặt đất có rất nhiều hòa thượng đầu trọc đang đi lại.

Bên ngoài lều dựng đứng một cây cờ vàng kim, viết ba chữ “Chùa Minh Hoàng” to đùng.

Phương Tri Hành đảo mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện ra trang viên thần bí kia.

Lúc này, một vị lão tăng râu trắng ngẩng đầu, cất cao giọng: “Người đến có phải là đạo hữu của Thương Hải môn không?” Đường sư thúc cười đáp: “Chính là Đường mỗi Phá A đại sư dạo này thế nào?”

Lão tăng râu trắng chắp tay trước ngực, nói: “Nhờ hồng phúc của Đường Võ Vương, bần tăng vẫn khỏe.”

Cự kiếm đáp xuống.

Một nhóm năm người nhảy xuống mặt đất.

“Hửm??”

Ngay tích tắc này, Phương Tri Hành quay đầu lại thì bỗng nhìn thấy phía trước lều vải xuất hiện tường viện xám trắng cao cao bị che kín.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0