Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1199 - Chương 1200: Tiên Cung (3)

Chương 1200: Tiên cung (3) Chương 1200: Tiên cung (3)Chương 1200: Tiên cung (3)

Lão hòa thượng nhìn chằm chằm thanh niên mặt ngựa, thở dài: “Trước đó, có mấy vị tăng nhân cũng trúng chiêu, bị âm thanh Tiên MỸ câu dân và tiến vào gian phòng kia, sau đó bọn họ đều không thể rời khỏi nơi ấy.”

Thanh niên mặt ngựa nghĩ mà sợ, ánh mắt lộ vẻ cảm kích Phương Tri Hành.

Đường sư thúc vuốt râu, hỏi: “Trong phòng kia có gì vậy?”

Phá A đại sư giang tay, nói: “Không biết, bọn ta không dám đến gần gian phòng đấy.”

Đường sư thúc không hỏi thêm nữa, quan sát xung quanh và nói: “Nơi này là “Cách Khu” đúng không?”

Phá A đại sư liền nói: “Đúng vậy, khu vực này tương đối an toàn, không có nhiều tà dị.”

Mọi người bước thật chậm, cẩn thận quan sát cảnh vật tiên cung.

Nhưng mà...

Những kiến trúc mà bọn họ nhìn thấy chỉ là ngói xanh tường trắng mà thôi, không có bất kỳ chỗ thần dị nào, thậm chí chỗ này cũng không được coi là lộng lây tinh xảo.

Chẳng lẽ tiên nhân ở tại nơi thế này ư?

Phá A đại sư như thể nhận ra suy nghĩ của mọi người, cười nói: “Không cần nghi ngờ, nơi này chính là tiên cung, chỉ có điều, sau khi tiên cung hạ xuống phàm trần đã tiến hành ngụy trang bản thân thành dáng vẻ như hiện tại.”

Đường sư thúc gật đầu nói: “Tiên cung mà chúng ta nhìn thấy chắc hẳn là biểu tượng chứ không phải diện mạo thật sự của nó.”

Bốc Diễm Nga không nhịn được mà hỏi: “Vậy tiên cung thật sự có dáng vẻ như thế nào?”

Phá A đại sư hơi hất cằm lên, nhớ lại và nói: “Nhiều năm trước, bần tăng từng may mắn tận mắt chứng kiến một vị Phật Thánh phá vỡ hư không, ngay khoảnh khắc hư không bị phá nát kia, ta thoáng thấy một tòa cung điện thần thánh ẩn sâu trong hư không, được những đám mây cát tường bao quanh, hàng vạn khí Thiên Thụy bốc lên, khiến người ta phải thốt lên quá tuyệt mỹ, tâm trí luôn hướng về.”

Trong lúc trò chuyện, nhóm người đi tới trước cánh cửa hình vòm thứ ba. Phá A đại sư dừng bước, cười nói: “Phía sau cánh cửa là “Chấn Khư, bần tăng cầu chúc các vị kỳ khai đắc thắng.”

Đường sư thúc không nói hai lời, phất tay, kiếm khí tung hoành, đám dây leo đan xen trong nháy mắt nát thành bột mịn.

Thủ pháp này cực kỳ nhẹ nhàng và uyển chuyển, khiến Phá A đại sư phải nhướng mày lộ vẻ khâm phục. Luận về kiếm đạo, Thương Hải môn chung quy là người trong nghề, không phải là thứ chùa Minh Hoàng có thể so sánh được.

Đường sư thúc sải bước đi qua cánh cửa hình vòm, uy phong lẫm liệt, thể hiện ra dáng vẻ anh hùng của Võ Vương.

Bốn người trợ giúp trong đó có Phương Tri Hành nhanh chóng đuổi theo, không hẹn mà cùng siết chặt binh khí.

Nhóm năm người xâm nhập vào Chấn Khu, phóng tầm mắt nhìn quanh, bên trái là ban công san sát, bên phải có một hồ nước.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Phương Tri Hành lập tức buông ra cảm ứng thần hồn, muốn tra xét các nơi của Chấn Khu.

Nhưng mà thần hồn của cậu vẻn vẹn chỉ khuếch trương được khoảng cách 3 mét xung quanh rồi không có động tĩnh gì nữa, ngừng lại giống như bị đóng băng.

Gân như cùng lúc ấy Đường sư thúc ồ lên một tiếng, nhắc nhở: “Ở trong nơi này, thần hồn của chúng ta bị sức mạnh không biết áp chế, việc tra xét tiếp theo vô cùng thử thách ánh mắt, cần phải cẩn thận lắm đấy.”

“Vâng!”

Sắc mặt đám người Bốc Diễm Nga nghiêm túc, dè dặt.

Vì vậy, nhóm năm người nhìn lầu các bên trái, lại nhìn hồ nước bên phải trước mắt.

Sau đó, đoàn người không hẹn mà cùng lựa chọn đi hướng vùng lầu các bên trái.

Bởi vì giả dụ như Chấn Khu có bảo vật gì đó, rất có khả năng sẽ được lưu giữ bên trong lầu các.

Đang đi tới thì Đường sư thúc bỗng nhiên ngừng lại, cơ thể căng chặt như dầy cung.

Trước mặt là một sân cỏ, mọc đầy hoa thơm cỏ lạ, màu xanh biếc sum SUÊ.

Ngay giữa hoa cỏ đột ngột xuất hiện một bóng người, nằm nghiêng, đưa lưng về phía mọi người.

Phương Tri Hành chăm chú nhìn kỹ, phát hiện trên thân người kia bao trùm một tầng bụi bặm thật dày giống như còn to te, nửa cơ thể chôn dưới bùn đất.

Phán đoán từ đường viền cơ thể thì hẳn là một nữ nhân, mặc trên người chiếc váy trắng, trang phục giống như là một thị nữ.

“Là tượng đất à?”

Bốc Diễm Nga chớp mắt, cô không cảm giác được dấu hiệu nào cho thấy bóng người kia đang thở. Người mặt trẻ tóc bạc khẽ nhíu mày, cẩn thận nói: “Không giống, tóc của tượng đất sẽ múa may theo gió ư?” Bốc Diễm Nga nghe vậy, lúc này mới chú ý tới tóc mai của nữ nhân đang khẽ đung đưa theo gió.

Thanh niên mặt ngựa hơi im lặng, rút kiếm ra khỏi vỏ, nghiêm mặt nói: “Ta đi xem một chút.”

Hắn đi về phía trước, từng bước một.

Lúc sắp đến, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lá gan của thanh niên mặt ngựa không khỏi lớn hơn chút, đưa tay lay vai nữ nhân, sau đó cấp tốc lùi về sau.

Nữ nhân theo đó lật người lại, từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, nhất thời lộ ra một khuôn mặt trắng bệch như quỷ, mắt mở ra, trừng to cực kỳ.

Khiến năm người phát hít ngược một hơi khí lạnh là trong nháy mắt khi nữ nhân trở mình, ánh mắt của cô ta chuyển động.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0