Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1200 - Chương 1201: Tiên Nga

Chương 1201: Tiên nga Chương 1201: Tiên ngaChương 1201: Tiên nga

“Sống à?”

Thanh niên mặt ngựa như gặp phải đại địch, theo bản năng phóng ra một kiếm khí hình cung.

Vụt~

Mặt đất lật ngược, hoa cỏ bay tán loạn.

Kiếm khí của cao thủ Võ Tông trung kỳ không thể khinh thường được. Nhưng thanh niên mặt ngựa lại không chém về phía nữ nhân, kiếm khí xơi xuống trước người nữ nhân, vạch ra một đường khe rãnh.

Kình phong gào thét, bụi bặm và bùn đất bao vây ở trên người nữ nhân rơi xuống lả tả, để lộ ra cơ thể đẹp đẽ, khuôn mặt trẻ tuổi, môi hồng răng trắng. Váy trắng, trang sức, toàn bộ trơn bóng như mới.

Cảnh tượng này giống như là mỹ nữ váy trắng vừa té ngã vậy.

Hơn nữa từ đầu đến cuối mắt của nữ nhân đều trợn tròn, nhìn chằm chặp vào năm người, khắp cả cơ thể chỉ có mỗi đồng tử đang khẽ run. Thanh niên mặt ngựa không khỏi hít thở không thông, liên tiếp lui về phía sau, một mực lùi đến bên cạnh Đường sư thúc mới thui.

“Ặc... khạc cục...”

Ngay sau đó, miệng nữ nhân động đậy phát ra âm tiết đứt quãng, không tạo thành câu chữ.

Năm người Phương Tri Hành đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không nghe hiểu cô ta đang nói cái gì. Nhưng từ trong ánh mắt của cô ta, họ đọc được ý cầu cứu.

“Nữ nhần này đang nói cứu mạng à?!"

Đường sư thúc bĩu môi, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”

Nữ nhân vẫn còn đang huyên thuyên, nói mấy thứ không rõ ý nghĩa.

Nhưng cùng lúc đó cặp mắt của cô ta bắt đầu trở nên vẩn đục, nhanh chóng biến thành một mảnh trắng toát giống như trợn trắng mắt vậy. Như vậy còn chưa dừng lại, toàn thân cô ta nổi gân xanh, trong cơ thể phát ra tiếng vang lạ rắc rắc, giống như xương cốt đổi chỗ. Soạt!

Nữ nhân đứng lên, tóc tai bù xù, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, tà khí dày đặc giống như lệ quỷ.

Cô ta thò tay ra sau đầu, móng tay nhọn hoắc đâm sâu vào gáy túm một cái!

Phụt ~

Sau lưng nứt ra, một cây xương sống lưng hoàn chỉnh bị rút ra!

Tay phải của nữ nhân túm xương sống của mình, tay trái tuốt một cái, xương sống lưng lập tức thẳng băng, giống như coi xương sống lưng như là thanh kiếm sắc.

“Khặc!”

Nữ nhân hét lên, lướt thân vọt tới, vung kiếm là xương sống lưng đổ ập đánh về phía thanh niên mặt ngựa.

Đường sư thúc bước ra một bước, vung kiếm chặt nghiêng, kiếm phong giống như một dòng nước xẹt qua bụng nữ nhân.

Phụt ~

Nữ nhân đứt ngang eo, huyết nhục gãy lìa lại lập tức nhúc nhích, nối liên, khép lại, giống như chưa từng bị chém bao giờ.

Cô ta tiếp tục đánh về phía thanh niên mặt ngựa.

“Hừ!”

Sắc mặt Đường sư thúc trầm xuống, kiếm phong nhanh chóng vung mạnh, vụt vụt vụt! Trong không khí lập tức hiện lên kiếm ảnh đầy trời giống như khổng tước xòe đuôi, vô cùng nhanh chóng bao phủ xuống.

Phụt ~

Trên người nữ nhân tức khắc xuất hiện vết rách giăng khắp nơi, toàn thân tan rã vỡ ra, biến thành một đống thịt nát nhỏ vụn, rơi rụng khắp nơi như mưa.

Thịt nát rơi trên mặt đất, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đen đi, hư thối, tản ra một mùi tanh tưởi gay mũi.

Thấy vậy, thanh niên mặt ngựa mới thở lại, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.

Thật ra thì sức mạnh nữ nhân bộc phát ra ban nãy vô cùng kinh khủng, không thua kém gì Võ Tông trung kỳ.

Đường sư thúc thu kiếm vào vỏ, suy xét nói: “Nữ nhân này có thể là tiên nga trong tiên cung, cùng loại tỳ nữ trong mấy hộ nhà cao cửa rộng.” Bốc Diễm Nga nghỉ ngờ nói: “Rốt cuộc cô ta bị sao vậy?”

Đường sư thúc lắc đầu, bày tỏ ông ta cũng không thể nào phỏng đoán được.

Nhóm năm người tiến lên phía trước, đi đến một hành lang quanh co uốn lượn.

Bọn họ lại nhìn thấy một bóng người.

Cũng là một thị nữ mặc váy, nghiêng người dựa vào cây cột bên cạnh, trên người bao trùm một tầng bụi trắng thật dày, thấy không rõ khuôn mặt.

Ở đằng sau người thị nữ này còn có một thị nữ.

Quỷ dị là cô ta đang đứng, tư thế như là muốn chạy trốn.

Chợt nhìn giống như là một người đang chạy trốn đột nhiên bị một luồng sức mạnh thần bí đóng băng lại.

Đường sư thúc quơ quơ ống tay áo, nhấc lên một cơn gió phất qua, thổi bay bụi trên mặt hai cô.

Các cô đầu lộ ra khuôn mặt trong sáng, khá là ưa nhìn.

Nhưng khiến người khác sợ hãi là ánh mắt của các cô đều trợn trừng, biểu cả trên mặt kinh khủng đến cực điểm giống như gặp quỷ. Sau khi các cô nhìn thấy đám người Phương Tri Hành thì tròng mắt rung động vài cái, dần dần trở nên trắng toát, nổi gân xanh...

Nhìn thấy tình hình này, nhóm năm người không khỏi cau mày thật chặt, nghiêng đầu nhìn chỗ sâu trong hành lang.

Vừa nhìn cái là thôi luôn.

Chỉ thấy trên hành lang quanh co có vài chục thị nữ như vậy, các cô hoặc té trên mặt đất, hoặc chạy trốn, vẻ mặt đều là kinh khủng vô cùng, hình thành nân một hình ảnh ly kỳ mỹ nữ đang giành nhau chạy nạn.

“Ừm, khó trách đám hòa thượng chùa Minh Hoàng kia cứ thoái thác.” Đường sư thúc ha ha cười nhạt, liếc mắt nhìn bốn người Phương Tri Hành, nghiêm túc nói: “Cẩn thận một chút, phải liêu mạng rồi.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0