Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1201 - Chương 1202: Tiên Nga (2)

Chương 1202: Tiên nga (2) Chương 1202: Tiên nga (2)Chương 1202: Tiên nga (2)

Người mặt trẻ tóc bạc bèn nói: “Đường sư thúc ngài nghỉ ngơi trước đi, giao cho bốn người bọn ta xử lý là được.”

Đường sư thúc gật đầu, chắp tay sau lưng lùi ra đằng sau của bốn người.

Ngay sau đó, người thị nữ dựa vào cây cột kia bỗng nhiên đứng lên, rút xương cột sống của mình ra hung ác đánh tới phía Bốc Diễm Nga. Keng ~

Bốc Diễm Nga giơ kiếm đón đỡ, sức trùng kích to lớn khiến thân thể của cô chấn động, bay rớt ra ngoài. “Thăng Long!”

Người mặt trẻ tóc bạc lập tức vung kiếm công kích, kiếm khí như cầu vồng, phô thiên cái địa. Phụt phụt ~

Toàn thân thị nữ văng tung tóe, bị cắt thành vô số khối, máu thịt văng khắp nơi.

Võ Tông của Thương Hải môn tối đa chỉ có thể thi triển bảy lần thăng long.

Người mặt trẻ tóc bạc vừa mới dùng mất một lần.

Ngay sau đó, thị nữ chạy trốn xông lên tới, cầm kiếm cột sống ra chém tới một nhát.

“Muốn chết!” Khí tức cả người thanh niên mặt ngựa dâng lên, kiếm khí như nước thủy triều trào ra mãnh liệt.

Thăng Long kiếm khí trùng trùng điệp điệp xẹt qua người thị nữ kia, cắt cô ta thành thịt nhão nát bét. Còn chưa kịp thở một hơi, trên hành lang đã xao động, đám thị nữ vọt tới như phát điền.

“Ta tới"

Bốc Diễm Nga nghiêm mặt, hít sâu một hơi, làn váy không gió tự bay. Bảy luồng kiếm khí tiết ra, mạnh mẽ xông thẳng trên hành lang, chưa từng có từ trước đến nay.

“Thất Thăng Long!”

Bảy thị nữ theo tiếng nghiền nát, giống như đồ sứ rơi bể.

Đoạn hành lang này nhất thời trong sạch mát mẻ hơn rất nhiều.

Bước chân bốn người liên tục quét ngang về phía trước.

Lần này thanh niên mặt ngựa đi tuốt ở đằng trước.

Một thị nữ nhào tới trước mặt bị thăng long hắn lật tay bắn ra đánh tan.

Rất nhanh, hắn cũng dùng hết bảy lần thăng long.

Người mặt trẻ tóc bạc là Võ Tông đỉnh phong, từ hắn tiếp nhận, một đường đẩy tiếp xuống.

Không bao lâu sau, sức mạnh của hắn cũng thấy đáy, theo bản năng nghiêng qua nhìn Phương Tri Hành, nhường chỗ cho cậu.

Vị Phương khách khanh này gia nhập Thương Hải môn chưa được bao lâu, nhưng rất được môn chủ Phó Vạn Sơn coi trọng. Trưởng lão truyền công vẫn giữ kín như bưng với cậu ta.

Hơn nữa lúc Đường sư thúc chọn người, cậu ta là người đầu tiên nhìn rõ huyền cơ.

Chính vì nguyên nhân này, cho dù người mặt trẻ tóc bạc là Võ Tông đỉnh phong nhưng không hề qua loa, để lại một gậy cuối cùng cho Phương Tri Hành.

Lúc này, ở chỗ sâu trong hành lang còn có hơn mười thị nữ, lấy sức mạnh Võ Tông chắc chắn là không cách nào giết hết nổi.

Sắc mặt Phương Tri Hành không đổi, không nhanh không chậm đi lên trước, tùy ý chém ra Tam Tiên Lưỡng Nhận đao. “Cửu Chuyển Thần Phong, Nhật Nguyệt Vô Quang!”

Chỉ một thoáng, hàng vạn hàng nghìn đao khí cọ rửa qua như nước lũ, cuốn đi thẳng đến cuối cùng của hành lang.

Trong nháy mắt, toàn bộ thị nữ tan thành mây khói!

Phía trước không còn chướng ngại vật gì!

Cằm Bốc Diễm Nga rớt xuống, một lát sau vân không khép miệng nhỏ được.

Thanh niên mặt ngựa cũng trừng mắt há to miệng, hô hấp người mặt trẻ tóc bạc ngừng lại, thần sắc biến ảo một hồi. “A, thần binh cấp 8 thượng phẩm!” Ánh mắt Đường sư thúc sáng ngời, ngưng mắt nhìn Tam Tiên Lưỡng Nhận đao thật sâu, tấm tắc kêu kỳ lạ.

Một thần binh cấp 8 đã được coi là bảo vật trấn phái rồi.

Thương Hải môn lớn như vậy cũng vẻn vẹn chỉ có một thần binh cấp 8 thượng phẩm thôi, hai Võ Vương đi ra ngoài còn phải thay phiên sử dụng nữa.

“Cấp 8, lại còn là thượng phẩm...” Ba người Bốc Diễm Nga động dung cực kỳ, ánh mắt không kiềm được trở nên nóng bóng, trên mặt toàn là vẻ ước ao đố ky. Chỉ là một khách khanh thôi lại có thể trọng bảo như thế trong tay, làm cho mấy trưởng lão môn phái như bọn họ sao mà chịu nổi? Phương Tri Hành lơ đễnh, tự đi tới cuối hành lang, ngẩng đầu nhìn quanh.

“Hử?”

Sắc mặt của cậu không khỏi thay đổi.

Trước đó rõ ràng cậu nhìn thấy lầu các san sát, thế nhưng khi đi tới gần lại phát hiện thật ra thì chỉ có một tòa lầu các!

Đó là một lầu nhỏ hai tầng thường thường không có gì lạ, cửa sổ đóng chặt, bụi phủ lên một lớp thật dày. Phương Tri Hành ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Trong phòng tầng hai có ánh sáng lộ ra, chiếu lên đường viền hình người trên cửa số.

“Có người!”

Đường sư thúc theo sau, trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch. Không gian rộng rãi bày bàn ghế, vẫn còn có mấy cái bồn hoa.

Lớp tro bụi dày cộm che phủ bề ngoài sẵn có của bọn chúng, nơi đây giống như mộ thất, không khí trầm lặng, ngột ngạt.

Đường sư thúc đi bộ một vòng, đột nhiên cầm một bình nước lên, cẩn thận ngắm nghía trong chốc lát, trên mặt dần dần hiện lên vẻ mừng như điên.

“Ừ, đây cũng là một tiên khí...” Đường sư thúc hưng phấn nói. Phương Tri Hành liếc mắt nhìn nước bình, hỏi: “Có lợi ích gì thế?”

Đường sư thúc trả lời: “Nếu không nhìn nhầm thì cái bình này ít nhất có thể chứa được nước của một con sông.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0