Chương 1203: Tiên nga (3)
Chương 1203: Tiên nga (3)Chương 1203: Tiên nga (3)
Ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi ngưng tụ tinh hoa đất trời thành trạng thái lỏng đổ vào trong bình, mang theo bên người, lúc chiến đấu tùy tiện lấy ra sử dụng, ai có thể chơi quá ngươi được?
Hừ hừ, Thất Thăng Long có thể biến thành Thất Thập Thăng Long, Thất Bách Thăng Long luôn đấy!” Phương Tri Hành hít sâu một hơi, tranh thủ thời gian tìm tòi.
Đường sư thúc mỉm cười, thu hồi bình nước, xoay người đi về phía cầu thang, bước cách bậc lên lầu hai.
Thấy thế, Phương Tri Hành không tiếp tục ẩn giấu, mi tâm nhúc nhích một hồi, làn da vỡ rách ra.
Tam Nhãn huyết sắc phồng lên! Hình ảnh trước mắt Phương Tri Hành chợt thay đổi.
Chỉ thấy trong không khí tràn ngập từng sợi sương mù màu đen, khuếch tán từ trong nhà cho đến ngoài phòng.
Cho đến giờ phút này Phương Tri Hành mới nhận thấy được, tiên cung Chu Viên lớn như vậy lại bị sương mù màu đen bao phủ.
Nhưng sương mù màu đen này không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thần hồn cũng không cảm ứng được, giống như không hình không dấu.
Chỉ có Tam Nhãn huyết sắc của cậu nhìn thấy không sót gì.
Phương Tri Hành nhìn quanh trong phòng, xem toàn bộ dụng cụ, không phát hiện bất kỳ chỗ thần dị nào. Khó trách Đường sư thúc trực tiếp đi lên lầu hai, hóa ra bảo vật duy nhất nơi đây chính là bình nước. Phương Tri Hành bĩu môi, xoay người muốn đi, đột nhiên cậu quỷ thần xui khiến liếc mắt nhìn góc tường.
Bên kia có một vật đen thùi lùi, dáng dài mảnh, mơ hồ có ánh sáng yếu ớt tản ra.
Phương Tri Hành đi nhanh tới, nhìn chăm chú thì phát hiện vật kia vậy mà lại là một ngón tay khô héo! Nói xác thực thì đó là ngón trỏ phải của người nào đó, đứt tận gốc! Phương Tri Hành lấy ra một tấm vải, bọc kỹ ngón tay đứt và nhét vào trong lòng. Oành!
Bỗng nhiên, tầng hai truyền đến một tiếng nổ to lớn.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn lại, sàn nhà rắc rắc mở ra, xà nhà gãy lìa, cột nặng chịu lực rung lắc kịch liệt, lung lay muốn ngã.
Cậu không chút nghĩ ngợi, thân hình thoắt một cái thoát ra khỏi phòng.
Rầm rầm rầm ~
Gần như cùng lúc đó, lầu các sụp đổ.
Đường sư thúc nhảy cửa sổ ra, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, thở hổn hển chửi thề một câu. Lúc này ba người Bốc Diễm Nga vẫn còn cướp đoạt chiến lợi phẩm ở bên hành lang.
Sau khi chết, bọn họ để lại một ít trâm ngọc, vòng tay vân vân.
Mặc kệ những vật này có phải bảo vật không phải, bọn họ thu gom trước đi, trở về làm giám định sau. “Sư thúc, làm sao vậy?”
Bốn người Phương Tri Hành tụ lại đến bên cạnh Đường sư thúc.
“Ta không sao.”
Đường sư thúc giang tay ra, trong lòng bàn tay có một mảnh vụn kim loại, cười nói: “Đây chính là một trong những mảnh nhỏ của tám chìa khóa.” Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Ngươi gặp được gì ở tầng hai thế?” Đường sư thúc vỗ mông một cái, nhún vui nói: “Ta cũng không biết đó là thứ gì nữa, dù sao một kiếm giải quyết hết.”
“Sư thúc thật lợi hại!”
Vẻ mặt ba người Bốc Diễm Nga đầy kính nể và sùng bái.
Đường sư thúc bèn nói: “Chấn Khu sẽ không có nguy hiểm gì đâu, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sau khi sức mạnh khôi phục rồi chúng ta sẽ đi Tốn Khu.”
“Vâng!”
Ba người Bốc Diễm Nga đi tới một bên, khoanh chân ngồi xuống vận công hồi phục. Phương Tri Hành không phiần lụy đi dạo một mình, đi đến bên hồ nước. Dựa theo yêu cầu nhiệm vụ 1, cậu phải càn quét toàn bộ Chu Viên, thanh trừ toàn bộ tà vật.
Vì lý do ổn thỏa, tốt nhất là tìm kiếm từng ngóc ngách một thì tốt hơn. Đường sư thúc thản nhiên nghiêng qua nhìn Phương Tri Hành bỏ đi một mình, không ngăn cản cậu.
Dù sao Phương Tri Hành chỉ là một khách khanh, hưởng độ tự do rất lớn, không tiện tùy tiện trói buộc cho lắm.
Khách khanh, chung quy không coi như người một nhài
Đương nhiên nếu như Phương Tri Hành xảy ra chuyện, có thể cứu thì cứu, không cứu được thì cũng không quan trọng, cứ coi như là lợi dụng cậu ta ném đá dò đường trước vậy.
Vì vậy Đường sư thúc không quan tâm nữa, lấy bình nước kia ra vui vẻ bắt đầu chơi đùa.
Một lát sau...
Phương Tri Hành đi qua hành lang, một đường vòng trở lại.
Cậu lại mở Tam Nhãn huyết sắc, ánh mắt nhìn vào hồ nước nọ.
Vừa nhìn một cái, cảnh tượng trong mắt cậu lại hoàn toàn thay đổi, trở thành một hình ảnh khác.
Sương mù màu đen cuồn cuộn không ngớt, che khuất bầu trời. Quỷ dị là hồ nước kia thế mà lại biến mất không thấy đâu.
“Mất rồi ư?”
Phương Tri Hành không khỏi ngừng thở.
Phải biết rằng hồ nước kia rộng lớn vô cùng, cứ như vậy trống rỗng biến mất rồi?!
Phương Tri Hành tranh thủ thời gian nhắm Tam Nhãn, lại nhìn qua bằng mắt thường.
Quả nhiên hồ nước lại xuất hiện, vẫn còn ở tại chỗ cũ.
“Ừ, cái này hơi thú vị đấy...”
Phương Tri Hành mừng rỡ, bước nhanh đi tới bên hồ, Tam Nhãn huyết sắc vụt mở ra, đồng lực gia tăng lên đến cực hạn.
Chợt hoa mắt!
Hồ nước biến mất lần nữa!
Toàn bộ hồ nước ngập trời đầu biến mất, trở thành một vùng đất bằng, sương đen tràn ngập.