Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1203 - Chương 1204: Tà Khí

Chương 1204: Tà khí Chương 1204: Tà khíChương 1204: Tà khí

Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, bước ra một bước.

Cậu không bước vào trong nước mà lòng bàn chân chạm lên mặt đất bần chắc.

Đi về phía trước.

Ước chừng đi về phía trước khoảng 3000m, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một cây hòe già, cành lá rậm rạp tạo ra từng mảnh xanh lục, điểm xuyết giữa tán lá là vô số những bông hoa hòe trắng muốt. Gió nhẹ thổi qua, hoa hòe khẽ đung đưa, như thơ như hoạ, đưa tới từng mùi thơm ngát.

“Chậc chậc, hồ nước biến thành một cây hòe, chẳng lẽ đây mới là dung mạo thật của hồ nước này à?” Phương Tri Hành không khỏi nghĩ tới lời Phá A đại sư và Đường sư thúc đã nói trước đó, sau khi tiên cung lưu lạc phàm trần sẽ tiến hành tự ngụy trang.

Mà Tam Nhãn của cậu trùng hợp có thể xem thấu tướng mạo sẵn có của vạn sự vạn vật.

Bỗng nhiên, dưới cây hòe già dường như có ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất.

Phương Tri Hành đôi mắt ngưng lại. Ánh sáng hết sức yếu ớt, gần như không thể nhận ra.

Nếu không phải cậu đang mở Tam Nhãn huyết sắc thì chắc chắn cậu cũng không cách nào phát hiện ra được.

“Chẳng lẽ có bảo vật gì?” Phương Tri Hành không khỏi mừng rỡ, tay trái ấn lên Tam Tiên Lưỡng Nhận đao, tay phải cầm Tài Quyết Chi Trượng, cẩn thận dần dần đến gần đấy.

Theo cậu đến gần, càng nhiều chỉ tiết hiện lên trong Tam Nhãn. Đằng sau cây hòe già có một chiếc giếng.

Bên cạnh miệng giếng có tám sợi xích sắt, phân bố đầu đều, phía trước mỗi sợi xích có một thanh trường kiếm để cố định trên mặt đất, cuối cùng kéo dài đến trong giếng.

Phương Tri Hành nhướng mày lên, xích sắt và giếng tổ hợp lại với nhau khiến người ta không khỏi nghĩ tới truyền thuyết “giếng Tỏa Long”. Bên cạnh giếng có một bóng người. Một thanh niên mập mạp, đội mũ cao, trong lòng ôm một cái bọc, đang chạy vội đi về phía miệng giếng.

Giống như những tiên nga kia, hắn cũng bị đông cứng lịa, một chân rơi xuống đất, chân còn lại vẫn nâng lên bước về phía trước, áo bào tung bay.

Chợt nhìn, thanh niên mập mạp này giống như một bức tượng điêu khắc, trên người bao trùm một tầng vụi trắng thật dày.

Thanh niên mập mạp chỉ cách miệng giếng còn chưa đến 2 mét. Phương Tri Hành đi qua bên cạnh hắn tới gần giếng, nhanh chóng đưa mắt nhìn vào trong giếng. Bên dưới đen kịt như mực, sâu không thấy đáy!

Dù Tam Nhãn huyết sắc nhìn khắp mười phương, đồng lực mạnh mẽ kinh người nhưng cũng vân không nhìn thấy gì cả.

“Ai ở bên ngoài?”

Bỗng nhiên, một giọng nói mơ hồ truyền đến từ đáy giếng, ồm ồm, không phân biệt được là nam hay nữ.

Phương Tri Hành nhíu mày, nhanh chóng lùi về phía sau rời xa miệng giếng kia.

“Ngươi đừng sợ...”

Giọng nói trong giếng to hơn một chút, hô lên: “Ta là hành quan” trong tòa tiên cung này, xin hỏi ngươi là người phương nào?”

Ánh mắt Phương Tri Hành lóe lên, qua một lát mới mở miệng hỏi: “Nếu ngươi là hành quan thì tại sao phải ở trong giếng?”

Hành quan bèn đáp: “Tiên cung đột nhiên xảy ra biến đổi kịch liệt, không biết lượng lớn sương đen xuất hiện từ nơi nào tập kích tiên thể của chúng ta, tạo thành bệnh biến không thể diễn tả được.

Để tự bảo vệ mình, ta phải trốn vào trong cái giếng này, phong kín miệng giếng, lúc này mới may mắn còn sống sót.”

Phương Tri Hành hơi im lặng, hỏi: “Sương đen là cái gì?”

Hành quan đáp: “Ta không biết, hư hư thực thực là tà khí ác độc nào đó.”

Phương Tri Hành như có điều suy nghĩ, lại hỏi: “Tiên cung vốn nằm ở địa phương nào?”

Hành quan bèn nói: “Tiên cùng đương nhiên là ở trên trời rồi, còn có thể ở đâu được?”

Phương Tri Hành không khỏi hỏi lại: “Vậy chủ nhân của tiên cung đâu?” “Chạy rồi!”

Hành quan có chút bi phẫn than thở: “Bọn ta thật ra là bị chủ nhân vứt bỏ ở chỗ này!”

Phương Tri Hành lặng lẽ không nói gì, nghiêng mắt nhìn thanh niên mập mạp hỏi: “Hắn là ai?”

“Hắn chính là hành quan, giống như ta.” Hành quan trả lời: “Bọn ta cùng nhau trốn đến nơi này, đáng tiếc hắn chậm một bước, không thể tiến vào trong giếng đúng lúc.”

Trong lòng Phương Tri Hành hiểu ra, đáp: “Ngươi có thể đi ra không?” Hành quan liền nói: “Miệng giếng bị ta phong kín, nếu muốn mở nó ra thì phải nhổ tám thanh bảo kiếm trên mặt đất. Đạo hữu có thể giúp một tay không?”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, lùi về sau một bước.

“Đạo hữu!”

Hành quan có chút nóng nảy, la lên: “Ta hiểu rõ tiên cung này như lòng bàn tay, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm kiếm bảo vật, các loại bảo bối tiên gia cứ tùy tiện lấy đi, thế nào?”

Phương Tri Hành ngoảnh mặt làm ngơ.

“Mẹ nó, đạo hữu ngươi chẳng có ý tứ gì cả."

Hành quan thở dài, giọng nói âm trầm xuống: “Được được được, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.”

Lẻng xẻng ~

Tám sợi xích sắt đồng thời rung lên, tạo thành tiếng nổ lớn!

Nháy mắt sau đó, thanh niên mập mạp bên cạnh giếng đột nhiên động đậy, bụi bặm trên người lả tả rơi xuống.

Cặp mắt của hắn nhanh chóng trở nên trắng dã, đục không chịu nổi, gân xanh nổi lên.

Sắc mặt Phương Tri Hành trở nên đạm mạc, đưa tay tùy ý điểm một cái trong khoảng cách gần.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0