Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1212 - Chương 1213: Trảm Mệnh Kiếm

Chương 1213: Trảm Mệnh kiếm Chương 1213: Trảm Mệnh kiếmChương 1213: Trảm Mệnh kiếm

Ngẫm lại kết cục của Phá A đại sư... Phương Tri Hành không tìm đường chết, cậu chỉ quan sát mấy cái rồi đi ra ngoài.

Tám người Đường sư thúc nhìn cậu bước ra cánh cửa lớn mật thất, đầu có vẻ mặt khác nhau.

Ngoại trừ Bốc Diễm Nga nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phương Tri Hành, cảm thấy rất hứng thú ra. Thì ánh mắt của bảy người còn lại đều nhìn lên đoản kiếm thanh đồng. Ai cũng nhìn ra đoản kiếm thanh đồng có phẩm tướng bất phàm, bảo quang rừng rực, chói mù mắt người, tốt hơn chuông đồng, ngọc giản, ngọc bội hình hổ xuất hiện trước đó rất nhiều.

Đây chắc chắn là một trọng bảo! Phương Tri Hành làm như không thấy điều này, cậu tự đi qua bên cạnh.

“Ừm, đến lượt ta rồi.”

Tà tăng Phá Giới liếm môi, thân hình vừa vọt ra, tiến vào mật thất.

Thiên binh lập tức xông ra, lộ ra uy áp mạnh mẽ, Võ Vương cảnh!

“Ha ha, chỉ là một con rối, trong lòng không có thiện không có ác, có tư cách gì đứng ở trước mặt của ta chứ.”

Tà tăng Phá Giới chẳng thèm ngó tới, toàn thân là ánh sáng hừng hực, hai màu đen trắng dây dưa không ngớt, gào thét lao ra, hóa thành một mớ hôn độn không cách nào nói rõ. Thiên binh bị hỗn độn cuốn lấy, toàn thân đột nhiên cứng đờ như rơi vào trong vũng bùn, hành động chậm chạp.

“Thiện ác như đao, đạo đức trói buộc!”

Tà tăng Phá Giới cười nhạt, thong dong cất bước về phía trước, đi qua dưới mí mắt của thiên binh.

Dường như đồng thời, thiên binh đột nhiên mất đầu, đột tử tại chỗ. Tình cảnh này...

Tinh thần của đám người ngoài cửa chấn động.

Tà tăng Phá Giới đi đến phía trước cái rương đen, thò tay vào ngực móc ra một tấm phù triện màu vàng, dùng sức bóp lấy. Phù!

Phù triện chợt cháy lên, rớt vào trong rương đen.

Đường sư thúc nhấch mày nói: “Đấy là cái gì?”

Phá Không Phật Tử cười nói: “Một tấm lệnh phù, là thứ bọn ta có được ở 'Cấn Khư”, hiệu quả có lẽ có thể lấy được một món bảo vật chỉ định nào đấy từ trong rương đen.”

Khóe miệng của Đường sư thúc hung hăng co giật, trầm giọng nói: “Tình báo quan trọng như vậy, lẽ nào chùa Minh Hoàng không nên chia sẻ ư?”

Phá Không Phật Tử mặt không đổi sắc, bình thản nói: “Thật sự không dám giấu diếm, ban đầu bọn ta cũng không rõ công dụng của lệnh phù, cho đến khi bọn ta tìm thấy cái rương đen, lúc này mới chắc chắn. Ha ha, người xuất gia không nói dối, chùa Minh Hoàng tuyệt đối không có ý định giấu diếm, mong Đường Võ Vương thứ lỗi.”

Lời này rất khéo, mặc dù trong lòng của Đường sư thúc rất phân uất, nhưng cũng không tiện phát tác. Hết cách, ai bảo vận may của người ta tốt chứ, có thể đạt được lệnh phù! Sau một khắc, tà tăng Phá Giới vươn tay mò xuống, lấy ra một vệt hào quang từ trong rương đen.

Mọi người nhìn chăm chú, phát hiện đó là một vòng tròn hiện ra ánh sáng kim loại sáng bóng, mặt ngoài có đường vân phức tạp lại thần bí. “Chẳng lẽ vòng tròn này là...” Sắc mặt của Đường sư thúc thay đổi, tâm trạng cũng không khỏi kích động.

Phá Không Phật Tử nhếch mày nói: “Sao vậy, Đường Võ Vương từng nhìn thấy “Phi Thăng Hoàn này à?” Đường sư thúc chậm rãi gật đầu nói: “Nhiều năm trước, trên núi Vạn Kiếm có một Kiếm Thánh tiền bối, trước sau ba lần thử phá toái hư không đều thất bại, từ đầu đến cuối không thể phi thăng đến tầng thứ ba.

Sau đó, Kiếm Thánh tiến vào một tiên cung thám hiểm, ngẫu nhiên đạt được một vòng tròn thần bí.

Từ đó, chưa đến một năm, Kiếm Thánh lần nữa thử phi thăng, lại dễ dàng phá toái hư không. Lúc đó có nghe đồn, sở dĩ Kiếm Thánh có thể phi thăng thành công cũng là vì vòng tròn thần bí đấy.” Lúc nói chuyện, vẻ mặt của tà tăng Phá Giới thoải mái đi ra mật thất, lắc lư vòng tròn trong tay, cười nói: “Đại công cáo thành.”

Phá Không Phật Tử phấn chấn nói: “Có bảo vật này, sư tổ có thể nhanh chóng phi thăng rồi.”

Bốc Diễm Nga nghe xong lời này thì tò mò nói: “Ông ấy nói là sư tổ nào vậy?”

Đường sư thúc than thở: “Một Phật Thánh ẩn cư ở chùa Minh Hoàng, có nghe đồn, trong nghìn năm quá khứ, ông ấy từng hai lần thử phi thăng, kết quả đều không thể như ý nguyện.” Tà tăng Phá Giới cười nói: “Đúng là có chuyện này, thọ nguyên của sư tổ kia sắp hết, nếu như lần này vẫn thất bại thì hậu quả khó mà lường được.”

Bốc Diễm Nga thoáng ngây ra, cô kinh ngạc nói: “Không phải đấy chứ, Võ Thánh bất tử bất diệt, đồng thọ cùng với thiên địa, sao thọ nguyên lại hết được?”

Tà tăng Phá Giới nghe vậy thì cười ha ha nói: “Tiểu cô nương, đợi cô tu luyện đến cảnh giới Võ Thánh thì sẽ biết trên đời này không ai có thể đồng thọ cùng thiên địa cả!”

Đường sư thúc giải thích rõ ràng: “Một khi cô bước vào cảnh giới Võ Thánh, tuy có thể tùy ý dẫn động sức mạnh to lớn của thiên địa, vô địch trên thế gian, hưởng thụ quyền uy lớn lao, nhưng đồng thời sẽ bị thiên địa từ từ đồng hóa.

Nếu cô không phi thăng, cuối cùng chắc chắn sẽ hợp làm một thể với thiên địa, từ đó mất đi ý thức của bản thân, không khác gì bị giết chết cả.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0