Chương 1214: Trảm Mệnh kiếm (2)
Chương 1214: Trảm Mệnh kiếm (2)Chương 1214: Trảm Mệnh kiếm (2)
Bốc Diễm Nga khiếp sợ, chưa từng nghĩ sau khi trở thành Võ Thánh vô địch lại sinh ra hậu quả như vậy. Khó trách mỗi một Võ Thánh đầu muốn phi thăng.
Thì ra không phải bọn họ muốn làm như vậy, mà là bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Câu thường nói, thà làm đầu gà chớ đừng để làm đuôi phượng.
Ai không muốn trở thành Võ Thánh, hưởng thụ đôi chút, dạo chơi nhân gian chứ?
Nhưng trên thực tế, đó hoàn toàn là hy vọng xa vời.
Võ Thánh sống quá mệt mỏi.
Không phi thăng thì sẽ chết! “Ừm, đến lượt ta rồi.”
Đường sư thúc lẫy lại tinh thần, xoay người đi vào mật thất.
Ông ta nhanh chóng đánh nhau với thiên binh.
Chỉ có điều, ông ta hoàn toàn không nhẹ nhàng thoải mái như tà tăng Phá Giới, vừa đánh đã rơi vào khổ chiến.
Cũng may, cuối cùng ông ta cũng thắng thiên binh dựa vào kiếm uy của Bát Thăng Long.
“Hây, suýt chút nữa thì lật thuyền rồi...”
Đường sư thúc thở gấp, nét mặt già nua ửng đỏ.
Với biểu hiện của ông ta, so sánh với tà tăng Phá Giới, Thương Hải môn chắc chắn là thua chùa Minh Hoàng. Như vậy, lại lần nữa tọa thực tà tăng Phá Giới là đệ nhất nhân dưới Thánh Phật, địa vị càng không thể lay động.
“Dưới cái thanh danh vang dội là hư vôi”
Đường sư thúc thở dài, đi đến trước cái rương đen, thò tay chộp tới.
Bất chợt, ông ta đi ra mật thất, cầm một hồ lô ngọc trong tay.
Đến tận đây, mười người thay phiên xông cửa, chín người còn sống, một người tử vong!
Thật ra Tiên tộc Chu thị thiết trí sân thí luyện này sẽ không dễ dàng để con cháu nhà mình chất ở bân trong. Vốn sẽ không có ai chết.
Nhưng Phá A đại sư cứ muốn thò tay đi sờ vào người ta...
Rắc cạch cạch!
Dùng hết mười danh sách, cửa lớn của mật thất chậm rãi đóng lại.
Sau một khắc, mặt đất đột nhiên chấn động, cứ như xảy ra động đất vậy.
“Không ổn, tiên cung sắp dịch chuyển rồi!”
Đường sư thúc quát lên: “Mọi người mau rời đi!”
Mọi người không chần chờ, phía sau tiếp trước chạy về phía Càn Khu. Phương Tri Hành bị rớt lại ở phía sau, liếc mắt nhìn giao diện hệ thống.
[1, Càn quét toàn bộ Chu Viên, loại bỏ tất cả tà vật (Đã hoàn thành)] “May mà...”
Phương Tri Hành thầm thở phào, trên thực tế cậu chưa đi hết Chu Viên.
Có sáu khu vực là do chùa Minh Hoàng phụ trách, ai biết bọn họ có quét dọn sạch sẽ hay không. Phương Tri Hành vốn định sau khi thí luyện mật thất chấm dứt, bản thân sẽ đi dạo một vòng.
Cũng may, chùa Minh Hoàng làm việc tương đối đáng tin cậy, không bỏ sót tà vật nào cả. Không bao lâu sau, mọi người lao ra khỏi cửa lớn, đi ra ngoài.
Chu Viên tiên cung ngày càng chấn động mạnh, nhấc lên lượng lớn bụi mù, cuồn cuộn tràn ngập, che khuất bầu trời.
Đột nhiên mọi người hoa mắt, Chu Viên tiên cung biến mất tăm, trên mặt đất chỉ còn lại một cơn lốc bụi mù, còn xoay tròn, từ từ tản đi. “Chuyện xong rồi.”
Phá Không Phật Tử đi đến, cười nói: “Đa tạ năm đạo hữu của Thương Hải môn hiệp trợ, chùa Minh Hoàng vô cùng cảm kích.”
Đường sư thúc vội vàng nói: “Chuyện nhỏ thôi, không cần phải khách sáo, nếu không còn chuyện gì khác thì bọn ta cáo từ.”
Phá Không Phật Tử cười nói: “Nếu năm vị có thời gian, không ngại đến chùa Minh Hoàng bọn ta ngồi uống ly trà rồi hãng đi?”
“Thôi”
Đường sư thúc không rãnh rỗi, xua tay nói: “Bọn ta không đi làm phiền đầu, từ biệt tại đây vậy.”
Lúc này, Phương Tri Hành đột nhiên mở miệng nói: “Phá Không Phật Tử, Phương mô luôn ngưỡng mộ chùa Minh Hoàng, muốn đi xem xem.” “Hả?”
Đường sư thúc nhấếch đuôi lông mày, vẻ mặt cạn lời.
Phá Không Phật Tử cười ha ha nói: “Vậy thì tốt, hoan nghênh đã đến.” Đường sư thúc thấy vậy thì nhấch miệng, không nói nhảm nữa mà tự rời đi.
Ba người Bốc Diễm Nga liếc mắt nhìn Phương Tri Hành, mang theo biểu cảm phức tạp, đi theo.
“Vẫn chưa thỉnh giáo đạo hữu là?” Tà tăng Phá Giới giương mắt lên nhìn Phương Tri Hành, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
Ông ta không nhận ra Phương Tri Hành, cũng chưa từng để ý.
Cho đến vừa nãy Phương Tri Hành dễ dàng xông qua ải, lộ ra thủ đoạn rất mạnh, lúc này tà tăng Phá Giới mới bắt đầu sinh ra hứng thú với cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt bình thường. Dù sao ông ta cũng là đệ nhất nhân dưới Phật Thánh, ngoại trừ mấy Võ Vương ra thì người thường đâu có tư cách lọt vào mắt của ông ta? Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Tại hạ họ Phương, vốn là một tán tu, hiện tại là khách khanh của Thương Hải môn.”
Tà tăng Phá Giới lơ đễnh, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết đoản kiếm thanh đồng mà ngươi đạt được là gì không?”
Phương Tri Hành lắc đầu.
Tà tăng Phá Giới vội vàng nói: “Ta muốn làm giao dịch với ngươi, ngươi hãy bán đoản kiếm thanh đồng cho ta, thấy thế nào? Giá mà ta đưa ra là chỉ cần thứ mà chùa Minh Hoàng có, cần gì cứ lấy, tùy ngươi lựa chọn.”
Vừa nói ra lời này!
Đám tăng đều biến sắc, hít một ngụm khí lạnh.
Phá Không Phật Tử nhíu mày, nghi ngờ nói: “Sư thúc à, chẳng lẽ thúc biết lai lịch của thanh kiếm này, không ngại nói ra nghe xem.”