Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1214 - Chương 1215: Trảm Mệnh Kiếm (3)

Chương 1215: Trảm Mệnh kiếm (3) Chương 1215: Trảm Mệnh kiếm (3)Chương 1215: Trảm Mệnh kiếm (3)

Tà tăng Phá Giới nhìn quanh đám tăng, cười ha ha nói: “Nói cho các ngươi biết cũng không sao, đấy là “Trảm Mệnh kiếm, kiếm chém đứt số mệnh!”

Phá Không Phật Tử kinh ngạc nói: “Không phải số mệnh tu sửa thông qua tu hành à, kiếm cũng có thể chém đứt số mệnh?”

Tà tăng Phá Giới giải thích rõ ràng: “Dưới tình hình bình thường, nếu một người muốn phá số mệnh của bản thân chỉ có thể thông qua tu hành từng bước để trở nên mạnh mẽ, trải qua ba ải là Niết Bàn cảnh, Luân Hồi cảnh, cho đến Túc Mệnh cảnh, mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình!

Nhưng con đường này quá khó khăn, phần lớn người tu hành sẽ chết giữa đường. Chính vì nguyên nhân này, một đại năng nào đấy đã tạo ra Trảm Mệnh kiếm, có thể giúp những người tu hành dưới Túc Mệnh cảnh, sớm chặt đứt số mệnh.”

Phá Không Phật Tử rung động, trầm ngâm nói: “Như vậy cũng được à? Nếu người thường bị chém đứt số mệnh sẽ như thế nào?”

“Khó mà nói...”

Tà tăng Phá Giới giang tay ra: “Có người nói, sau khi người thường bị chém đứt số mệnh sẽ nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong Ngũ Hành, từ nay về sau sẽ không chịu bó buộc của quy tắc thiên địa, đạt được các loại năng lực không thể tưởng tượng nổi.

Ví dụ ngươi có thể hành tẩu trên mặt nước hoặc là xuyên tường, điểm thạch thành vàng...”

Ông ta lại nhắc đến: “Ta nghi ngờ phụ nhân và thiếu niên trong mật thất đã sớm chém đứt số mệnh của mình, dùng điều này để tránh né số mệnh phải chết.”

Phương Tri Hành nghe vậy thì tò mò nói: “Lễ nào Phá Giới đại sư cũng muốn chém đứt số mệnh của mình? Nếu là như thế, thì ta có thể cho ông mượn dùng thanh kiếm này.” Tà tăng Phá Giới lắc đầu nói: “Vấn đề ở chỗ này, mỗi một thanh Trảm Mệnh kiếm chỉ có thể chém đứt số mệnh của một người, dùng qua rồi thì tức là phế.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, cậu chần chờ nói: “Ta muốn suy nghĩ đôi chút.”

Một lát sau, đám tăng thu dọn ổn thỏa, cùng nhau quay về chùa Minh Hoàng.

Tháp cổ nghìn năm, tháp cao vạn trượng, từng tràn âm Phạn, trống chiều chuông sớm.

Tà tăng Phá Giới và Phá Không Phật Tử đi một đường đến chỗ sâu trong chùa Minh Hoàng, tiến vào một thiện phòng đơn giản.

Trong phòng có một lão tăng lông mày trắng, nằm nghiêng trên ghế trúc lắc lư, lật xem một quyển kinh văn với thần thái thản nhiên.

“Bái kiến sư tổi”

Phá Không Phật Tử cung kính hành lễ.

Tà tăng Phá Giới tự ngồi xuống. Lão tăng lông mày trắng phất tay, mặt mũi hiền lành, cười hiền hòa: “Vất vả rồi, lấy được rồi à?”

Tà tăng Phá Giới móc ra Phi Thăng Hoàn, tiện tay ném ra ngoài.

Lão tăng lông mày trắng tiếp được, cầm trong tay thưởng thức một hồi, trên mặt không có nhiều vui mừng, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Người trẻ tuổi đi về cùng các người là ai vậy?”

“Hắn là khách khanh của Thương Hải môn, họ Phương, tình hình khác thì không biết nhiều.” Phá Không Phật Tử giới thiệu sơ lược.

Tà tăng Phá Giới chen miệng vào nói: “Trong tay hắn có một thanh Trảm Mệnh kiếm.”

“Trảm Mệnh...”

Sắc mặt của lão tăng lông mày trắng đột nhiên thay đổi, ông ta ngồi dậy, rung động nói: “Ta luôn cho rằng Trảm Mệnh kiếm chỉ là truyền thuyết.”

Tà tăng Phá Giới cười nói: “Quả thật là truyền thuyết, dù sao cũng không ai rõ hiệu quả thực tế của Trảm Mệnh kiếm.”

Lão tăng lông mày trắng suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Ta muốn thử Trảm Mệnh kiếm một lần.”

Phá Không Phật Tử kinh ngạc nói: “Sư tổ, ngài đã có Phi Thăng Hoàn, tại sao còn muốn...”

Lão tăng lông mày trắng mỉm cười nói: “Phi thăng có gì tốt? Đây chưa bao giờ là ý nguyện của ta.”

Phá Không Phật Tử cạn lời.

Lão tăng lông mày trắng nói tiếp: “Ngươi nghĩ lại xem, ta phi thăng đến tầng thứ ba, đến thế giới xa lạ kia tất nhiên sẽ cô độc một mình, không tiền không thế không chô dựa, lại bắt đầu làm trâu làm ngựa, lần nữa phấn đấu, mệt biết mấy!” Phá Không Phật Tử: “...”

Lão tăng lông mày trắng than thở: “Hiện tại ta sống không buồn không lo, tiêu dao vui sướng, vô cùng thoải mái, hơn nữa ta đã sớm quen với cuộc sống này, không muốn phi thăng chút nào cải!”

Tà tăng Phá Giới đáp lại: “Trảm Mệnh kiếm chắc hẳn có thể giữ ông lại thế giới này.”

Lão tăng lông mày trắng cười nói: “Thử xem thì có sao, lỡ như?”

Tà tăng Phá Giới suy nghĩ rồi nhấch miệng cười nói: “Cũng tốt, ta cũng rất tò mò dùng Trảm Mệnh kiếm lên người ông sẽ xảy ra chuyện gì.”

Lão tăng lông mày trắng hơi ngây ra, sau đó trầm ngâm nói: “Còn ngươi, có muốn thử Trảm Mệnh kiếm không? Dù sao ngươi cũng bị ưu đày” đến thế giới này, cấm phi thăng trở về.”

Tà tăng Phá Giới lắc đầu nói: “Mặc dù Trảm Mệnh kiếm có thể để ta phi thăng trở về, ta vẫn sẽ bị lưu đày lần nữa, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.” Lão tăng lông mày trắng đã hiểu, rồi gật đầu về phía Phá Không Phật Tử. Phá Không Phật Tử ngầm hiểu, xoay người đi gọi Phương Tri Hành qua đầy.

Chưa đến thời gian một chén trà... Phương Tri Hành đi đến thiện phòng, đột nhiên hành lễ, cười nói: “Văn bối bái kiến Phật Thánh.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0