Chương 1217: Phật Thánh (2)
Chương 1217: Phật Thánh (2)Chương 1217: Phật Thánh (2)
Phương Tri Hành ngoan ngoãn, không nhúc nhích tí nào.
Phá Không Phật Tử nghĩ, thành kính nói: “Ta luôn muốn biết tung tích của “Đại Ai ma tôn.”
Đại Ái ma tôn là người đứng đầu trong ma đạo, cao thủ Võ Vương cảnh.
Tên này giết người như rạ, làm nhiều việc ác, hung danh rõ ràng, kẻ thù chung của toàn thiên hạ. Nhưng mà rất ít có người biết, thân phận thật sự của Đại Ái ma tôn là một Phật Tử trước kia của chùa Minh Hoàng, sau khi ông ta tẩu hỏa nhập ma rơi vào ma đạo, phạm vô số việc ác.
Chùa Minh Hoàng luôn muốn thanh lý môn hộ, nhưng mà Đại Ai ma tôn cực kỳ giảo hoạt, hành tung quỷ bí, không ai biết tung tích của ông ta. Phá Không là Phật Tử mới nhậm chức, giữa ông và Đại Ai ma tôn ắt có một trận quyết đấu số mệnh.
Tà tăng Phá Giới nghe vậy lại cười ha hả nói: “Ngươi có thể trực tiếp cầu nguyện, kêu sư tổ giúp ngươi bắt lấy Đại Ai ma tôn, không phải được rồi à?”
Phá Không Phật Tử không khỏi nhìn về phía lão tăng lông mày trắng, trên mặt hiện lên vẻ chờ mong.
Lão tăng lông mày trắng gật đầu, chợt nhắm hai mắt lại, bày ra tư thế ngồi xếp bằng.
Kim quang trên người ông ta bắt đầu tăng tốc tràn ra lưu chuyển, chữ “Vạn” trên ấn đường cũng theo đó lấp loé sáng lên. Sau một lúc lâu, ông ta mở mắt, biểu cảm có chút ý vị thâm trường, tấm tắc nói: “Thì ra đây là cảm giác thành Phật.”
“Thật à, thành Phật rồi!”
Phá Không Phật Tử nghiêm nghị cung kính.
Phương Tri Hành ngừng hô hấp, biểu cảm không thể tin nổi.
Tà tăng Phá Giới nhìn quanh bốn phía, nghi ngờ nói: “Nếu ông thật sự thành Phật, Đại Ai ma tôn đâu?” Lão tăng lông mày trắng cười, biểu cảm bí hiểm, thản nhiên nói: “Phật, quả thật có thể thực hiện tâm nguyện của một người nhưng cách thực hiện lại không phải là một lần là xong. Ví dụ ngươi muốn một đứa trẻ, phật sẽ không trực tiếp biến ra một đứa trẻ cho ngươi, hoặc là khiến nam nhân như ngươi trực tiếp mang thai, mà là sẽ tặng ngươi một mối duyên phận.”
Ông ta chuyển sang Phá Không Phật Tử, chậm rãi nói: “Mùa thu bốn năm sau, ngươi sẽ gặp Đại Ái ma tôn ở "Hoàng Sơn cốc'.”
Phá Không Phật Tử thở sâu, chắp hai tay trước ngực.
“Hừ, cố làm ra vẻ huyền bí...”
Tà tăng Phá Giới nhíu mày, hơi thất vọng, hừ lạnh nói: “Phật chẳng qua chỉ có vậy.”
Lão tăng lông mày trắng không để ý, cười nói: “Ta chỉ nói ta có cảm giác thành Phật chứ không nói ta chính là phật.”
Tà tăng Phá Giới lắc đầu, khó nén thất vọng nói: “Cũng phải, chỉ dựa vào một thanh Trảm Mệnh kiếm, làm sao có thể khiến ông thành Phật chứ?”
Lão tăng lông mày trắng liền nói: “Tâm thành ắt linh, nếu ngươi tin ta là phật, vậy ta chính là phật.”
Tà tăng Phá Giới ha hả, dáng vẻ rất khinh thường.
Lão tăng lông mày trắng nhìn về phía Phương Tri Hành, cười hỏi: “Phương đạo hữu, ngươi có nguyện vọng gì không?”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, thỉnh giáo nói: “Hiện tại có phải tiền bối cái gì cũng biết không?”
Lão tăng lông mày trắng đáp: “Không phải, ví dụ như ta đối với ngươi, vẫn không hiểu biết quá nhiều.”
Phương Tri Hành không khỏi nhíu mày, khó hiểu nói: “Vậy thành Phật như ngài nói là có ý nghĩa gì?”
Lão tăng lông mày trắng trả lời: “Ý nghĩa là chỉ cần ta muốn hiểu ngươi, chỉ cần điều động suy nghĩ, vậy ta ắt hẳn sẽ biết mọi thứ liên quan đến ngươi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Ông ta mở hai tay ra.
Tay trái hiện lên một chữ “Nhân”. Tay phải hiện lên một chữ “Quả”. “Cái gọi là số mệnh, nói đơn giản chính là kết quả như thế nào.”
Lão tăng lông mày trắng nắm chặt tay trái, giơ tay phải lên, cẩn thận giải thích nói: “Ta chém đi số mệnh của bản thân, vậy ta có thể tùy ý sửa đổi, đoán trước số mệnh số mệnh của mình.
Ví dụ như hiện tại ta có thể đặt ra 'mọi thứ mà ta sẽ hiểu biết về ngươi", sau khi đoán trước kết quả này, vậy thì cuộc đời của ta sau đó quả thực có hướng phát triển rõ ràng, ta sẽ tự nhiên lấy được kết quả mà bản thân mong muốn trong tương lai.”
Trong lòng Phương Tri Hành lộp bộp, chợt ngộ ra.
Nói chung, thường thường là trước có nguyên nhân sau có quả!
Đây là giải thích trên lý thuyết, ở trong cuộc sống thực tế, có nhân chưa chắc có quả.
Ví dụ như ngươi muốn làm quan, đây là quả.
Có khả năng có rất nhiều nhân, ví dụ như ngươi là con của quan, ngươi rất cố gắng, ngươi thi vào nhân viên công vụ v.v....
Một loạt nhân, cuối cùng sẽ thực hiện quả làm quan của ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể thất bại, cuối cùng không làm quan được.
Nhân rất nhiều, quả chưa chắc. Đây mới là trạng thái bình thường của đời người.
Nhưng lão tăng lông mày trắng lại phá vỡ trạng thái bình thường này, ông ta muốn quả gì thì nhất định sẽ nhận được quả đó!
Nếu ông ta muốn làm quan, cuối cùng nhất định sẽ làm quan.
Về phần quá trình trung gian, mọi thứ đầu sẽ theo tâm ý của ông ta, tự nhiên xảy ra, nước chảy thành sông. “Túc Mệnh cảnh chính là chơi đùa nhân quả!” Phương Tri Hành than khẽ.