Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1217 - Chương 1218: Phật Thánh (3)

Chương 1218: Phật Thánh (3) Chương 1218: Phật Thánh (3)Chương 1218: Phật Thánh (3)

Lão tăng lông mày trắng gật đầu nở nụ cười, cảm thấy mỹ mãn nói: “Đại cảnh giới đầu tiên của đời người, Niết Bàn cảnh, Luân Hồi cảnh, Túc Mệnh cảnh! Chúng ta vất vả tu hành, không phải là vì có thể hoàn toàn nắm trong tay số mệnh của mình à?”

Tà tăng Phá Giới nghe vậy đột nhiên xen mồm nói: “Ông từng động sát tâm chưa? Nếu ông đã có thể đoán trước kết quả, vậy ông có thể dựa vào năng lực này, giết chết một vị Võ Thánh khác không?”

Hai tay lão tăng lông mày trắng chắp hai tay trước ngực, lạnh nhạt nói: “Người xuất gia mang lòng từ bi, lão tăng không có sát tâm.”

Tà tăng Phá Giới liền nói: “Ta cảm thấy tuy ông động sát tâm, cũng không giết được Võ Thánh khác.” Phá Không Phật Tử nghi hoặc nói: “Tại sao không giết được, vừa nãy sư tổ đã chứng minh ngài ấy có thể đoán trước kết quả mà?”

“Ngươi hiểu sai rồi.”

Tà tăng Phá Giới đáp: “Trên thực tế sư tổ chỉ có thể dự đoán số mệnh của bản thân ông ta, không thể dự đoán số mệnh của người khác, không phải à?

Ông ta nói ngươi và Đại Ái ma tôn sẽ gặp nhau vào bốn năm sau, nhưng thật ra không phải số mệnh của ngươi mà là ông dự đoán ra số mệnh của bản thân!

Ta dám cá là cho dù sư tổ dự đoán "ngươi nhất định có thể thăng lên làm Võ Thánh”, ngươi của tương lai chưa chắc có thể làm được.” Sắc mặt Phá Không Phật Tử khẽ biến.

Lão tăng lông mày trắng không phủ nhận, chỉ là bí hiểm cười nói: “Kẻ trong cuộc thì mê. Chỉ cần ngươi có thể nhảy ra khỏi trời đất, sẽ nhìn thấy rất nhiều phong cảnh khác.” Nói đến đây, lão tăng lông mày trắng đột nhiên nâng cằm, tầm mắt nhìn nóc nhà.

“Phật Thánh!”

Một tiếng nói thô to đột nhiên vang lên.

Lão tăng lông mày trắng cười nói: “Trạch Thánh, lâu rồi không gặp.” Phá Không Phật Tử nghe xong lời này, không khỏi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là vị Võ Thánh ẩn cư trong đầm lầy Nam Hoang?”

Khoảnh khắc sau đó, một bóng dáng xuất hiện ở ngoài cửa.

Dung mạo trung niên, mặt đầy râu quai nón, dáng người thấp bé, mặc lục bào gợn sóng.

Lão tăng lông mày trắng đứng lên, cười nói: “Trạch Thánh đại giá quang lâm, sự hiện diện của ngươi mang lại ánh sáng cho chùa Minh Hoàng, xin mời ngồi.”

Trạch Thánh đi vào cửa, thản nhiên ngồi xuống.

Phương Tri Hành thấy vậy, thức thời cáo lui.

Lúc rời khỏi cửa, cậu nghe thấy Trạch Thánh mở miệng hỏi: “Xem ra ta không có cảm giác sai, trời đất không hề cắn nuốt ngươi, sao ngươi làm được thế?”

Không bao lâu, Phương Tri Hành trở lại trong phòng khách của mình, mở tay ra.

Một viên xá lợi màu vàng im lặng nằm trong lòng bàn tay của cậu.

[3. Thu hoạch 1 viên xá lợi Phật Thánh (Đã chuẩn bị, có hoàn thành hay không?)]

Phương Tri Hành không hành động bừa bãi.

Lúc này cậu đang ở chùa Minh Hoàng, dưới mí mắt của Phật Thánh không nên có bất kỳ động tác nào. Càng miễn bàn, vị Phật Thánh kia vừa mới chặt đứt số mệnh, trở nên biến hoá kỳ lạ khó lường. Cậu đang nghĩ ngợi thì có một luồng uy áp bàng bạc chợt giáng xuống, bao phủ cả chùa Minh Hoàng.

“Võ Thánh, hai người!”

Tâm thần Phương Tri Hành nghiêm nghị, không ngờ lại có hai vị Võ Thánh giáng xuống.

Sau nháy mắt, uy áp chợt lóe rồi biến mất.

“Trời ạ, bốn vị Võ Thánh tụ cùng một chỗ, chùa Minh Hoàng đã thành chốn thị phi rồi.”

Phương Tri Hành không chút ngần ngại, thu hồi bọc hành lý muốn đi. Đùng~ Thình lình, sóng xung kích to lớn mênh mông cuồn cuộn ra.

Chùa Minh Hoàng dâng lên một đám mây hình nấm khổng lồ!

Thiện phòng của Phương Tri Hành ở nháy mắt bị một luồng sức mạnh khủng bố phá hủy.

Khói bụi cuồn cuộn, cuồng phong thổi quét.

Một đống phế tích bị xốc lên, Phương Tri Hành đi ra, mặt mày xám tro.

Cậu ngẩng đầu nhìn phía trời cao. Chỉ thấy bốn bóng dáng cách không đứng song song, giương cung bạt kiếm.

Lão tăng lông mày trắng, Trạch Thánh còn có một ông lão áo tím cực kỳ uy nghiêm, một bà lão tóc bạc.

Từ vị trí đứng của bốn người, Trạch Thánh, bà lão tóc bạc và ông lão áo tím đang đánh gọng kìm lão tăng lông mày trắng.

“A di đà phật!”

Lão tăng lông mày trắng liếc nhìn phía dưới, chùa Minh Hoàng xuất hiện một cái hố to, cổ tháp ngàn năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, không biết bao nhiêu tăng nhân chết oan chết uổng.

“Ba vị đạo hữu, cần gì đến mức này?” Lão tăng lông mày trắng đau buồn chất vấn.

Ông lão áo tím lạnh lùng nói: “Muốn trách thì trách ngươi thành công chặt đứt số mệnh, ta, Trạch Thánh còn có Bạch Thánh, hoặc là phi thăng, hoặc là chết, mà ngươi lại có thể trọn đời trường tồn, tồn tại của ngươi là uy hiếp khổng lồ đối với đời sau của bọn ta.”

Trạch Thánh thầm chấp nhận, gật đầu thở dài: “Chỉ cần ngươi còn sống, trên đời này ai còn có thể đứng đầu? Toàn bộ đời sau của bọn ta phải ngước nhìn ngươi, chỉ có ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”

Bà lão tóc bạc cũng nói: “Phật Thánh, ngươi làm chuyện nghịch thiên sẽ bị trời phạt!”

Lão tăng lông mày trắng buông tay nói: “Các ngươi nghĩ nhiều rồi, lão tăng là người xuất gia, làm sao có thể độc bá thiên hạ chứ?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0