Chương 1220: Võ Thánh (2)
Chương 1220: Võ Thánh (2)Chương 1220: Võ Thánh (2)
Kiếm Thánh áo trắng không trả lời, đột nhiên biến mất không thấy giống như quỷ quái.
Phương Tri Hành thấy thế ngày càng cảm thấy nơi này không nên ở lâu, chắp tay nói: “Phương mỗ thế đơn lực bạc, không thể giúp đỡ cái gì, xin tạm biệt ở đây.”
Dứt lời, mũi chân cậu điểm xuống, bay lên không.
Vù ~
Bỗng nhiên một trận gió thổi đến, quấn lấy Phương Tri Hành cưỡng ép ấn cậu xuống mặt đất.
Trong lòng Phương Tri Hành rùng mình, cậu ngửa đầu nhìn lại.
Giữa không trung xuất hiện một bóng dáng, rõ ràng là một mỹ nữ mặc váy, mặt mày như bức tranh, môi như liệt hỏa, dáng người cao gầy, hai chân thon dài, khí chất thanh nhã không thể so sánh. “Phong Thánh, không ngờ bà cũng đến góp vui!” Tà tăng Phá Giới nở nụ cười.
Phong Thánh ném tầm mắt về phía xa, dùng giọng điệu lạnh nhạt không nhiễm khói lửa nhân gian hỏi: “Sao náo nhiệt thế, tại sao năm vị Võ Thánh đánh nhau rồi?”
Tà tăng Phá Giới đơn giản nói.
“Ồ, trảm mệnh...”
Sắc mặt Phong Thánh biến đổi, chốc lát bà ta liếc nhìn phế tích phía dưới lạnh lùng nói: “Hư Thánh, đến cũng đến rồi, tại sao giấu đầu lộ đuôi?” Lời này vừa nói raIl Phá Không Phật Tử chợt quay đầu, nhìn phía phế tích kia, trên mặt hiện lên vô cùng hoảng sợ.
“Hư Thánh” là ma đầu đứng đầu thiên hạ, ác độc đến cực điểm, vô số tội ác tội lỗi chồng chất, cũng là đối thủ một mất một còn của Phật Thánh.
Sở dĩ Phật Thánh không muốn phi thăng, thật ra có một nguyên nhân lớn là lo lắng sau khi ông ta rời khỏi, Hư Thánh thủ đoạn độc ác sẽ hủy diệt chùa Minh Hoàng.
Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy một bóng dáng ởi ra từ phía sau phế tích.
Dung mạo thanh niên, màu da tái nhợt, khuôn mặt khá gầy, mắt một mí, hai mắt xếch cực kỳ dài giống mắt của hồ ly. Thanh niên mặc một bộ thổ cẩm đầy màu sắc, ông ta ôm bả vai, cười như không cười nói: “Phong Thánh, con người bà cái gì cũng tốt chỉ là quá thích lo chuyện bao đồng.”
Phong Thánh nhàn nhạt nói: “Trước mắt Phật Thánh bị vây công chính là thời cơ tốt để ngươi giết ông ta, tại sao không đi?”
Hư Thánh hừ một tiếng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Bổn tọa cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Phong Thánh đáp: “Nếu đã như thế, tại sao vừa rồi ngươi muốn giết hắn?”
Trong lòng Phương Tri Hành lộp bộp.
Mặt Hư Thánh không đổi sắc, cười ha hả nói: “Trong tay thằng nhóc này có một viên xá lợi Phật Thánh, ta chỉ muốn mượn dùng thôi.” Phong Thánh khoanh tay nói: “Có ta ở đây, chỉ sợ ngươi sẽ không dễ mượn.”
Hư Thánh ha ha cười nói: “Ta muốn mượn, chỉ sợ trên đời này không ai có thể ngăn được.”
Ông ta bước ra một bước, chợt thoáng hiện ở trước mặt Phương Tri Hành vươn tay ra.
Gần như đồng thời, Phong Thánh nâng lên bàn tay ngọc nhỏ và dài ấn xuống.
Xung quanh thân Phương Tri Hành chợt nổi lên cơn lốc lưỡi liềm, quét ngang bốn phương tám hướng. Cheng cheng cheng! Lưỡi liềm chém vào trên tay!
Tay bốc đốm lửa, lưỡi liêm bay ra bốn phía!
Chùa Minh Hoàng bị hủy đến rối tỉnh rối mù, nhất thời lần thứ hai bị càn quét.
Trong giây lát, cổ tháp ngàn năm hoàn toàn bị liêm đao lột đi, ngay cả cả ngọn núi lớn nguy nga cũng đang sụp đổ dưới công kích khủng bố.
Hai đại Võ Thánh giao thủ, huỷ diệt trời đất, hình dạng mặt đất thay đổi, quả thực vượt quá tưởng tượng! “Haiz, ý trời khó phạm, chùa Minh Hoàng đúng là vẫn bị hủy, nghiệp chướng mài” Tà tăng Phá Giới ôm lấy Phá Không Phật Tử, hóa thành mũi tên rời cung bỏ chạy.
Phương Tri Hành ở tại chỗ, mặt trầm như nước.
Lúc này, cậu không nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích.
Hư Thánh muốn giết cậu, Phong Thánh đang bảo vệ cậu, hai vị Võ Thánh lấy cậu làm tiêu điểm lôi kéo lần nhau.
Sai lầm một chút là vạn kiếp bất phục.
“Má nó, đây đúng là...”
Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên một nụ cười lạnh lão.
Khoảnh khắc sau đó, viên xá lợi Phật Thánh trong tay cậu vô cớ biến mất. [Điều kiện để Thương Hải Dung Nhật Công - Võ Thánh cảnh trở thành viên mãn đã hoàn thành, có tăng lên hay không?]
“Tăng lên!”
Một suy nghĩ, ký ức và cảm ngộ tu hành khổng lồ thao thao bất tuyệt rót vào trong đầu Phương Tri Hành. Cậu tiến vào trạng thái huyền diệu khó giải thích giống như đang nằm mơ.
Ở trong mơ, cậu đứng trên biển cả mênh mông, mặt trời từ từ dầng lên ở phía đông.
Mặt trời huy hoàng nhanh chóng đi tới đỉnh đầu, treo trên trời.
Một mặt trời trên bầu trời, biển cả ảnh ngược một mặt trời.
Đột nhiên, gió nổi lên, biển cả liên tục gợn sóng.
Phương Tri Hành cúi đầu quan sát, biển cả là vô tận, trong gợn sóng dập dìu lại ảnh ngược ra hết mặt trời này tới mặt trời khác.
“Mặt trời nhiều lên rồi, thì ra là thế...”
Phương Tri Hành tỉnh táo lại, hiểu ra.
[Kỹ năng bộc phát: Nghịch - Vô Hạn Thăng Long (Lv9)]
[Kỹ năng bộc phát: Côn Chi Thánh Giả (Lv9)]
Phương Tri Hành phun ra một luồng trọc khí, lúc này cậu chỉ cảm thấy bản thân giống như hoà thành một thể với cả trời đất.
Trời đất tức là ta, ta tức là trời đất! Hoà quyện vào nhau, tuy hai mà một!