Chương 1237: Kim huyết (5)
Chương 1237: Kim huyết (5)Chương 1237: Kim huyết (5)
Ánh mắt của Phương Tri Hành chớp động, giơ tay phải lên, đột nhiên đánh ra.
Cứ như một con độc xà nhào về phía trước, rõ ràng là Độc Xà Điếu Thủ!
Sau đó, cậu lại nắm một cây trường côn lên vung mạnh ra ngoài. Trường côn uốn lượn cứ như độc xà xuất động, đánh cho không khí phát ra tiếng pháo.
Sau đó nữa, Phương Tri Hành nhặt một chuôi kiếm lên, tùy ý múa mấy đường.
Ánh sáng xanh hiển hiện, kiếm khí tung hoành, chính là Thủy Nguyệt Kiếm Quyết hàng thật giá thật.
Mà Phương Tri Hành chưa bao giờ tu luyện ba bộ công pháp này, thậm chí là chưa từng nghe nói đến. Nhưng sau khi Kim Sắc Huyết Hà hấp thu huyết dịch của những người đó, kinh nghiệm tu hành và cảm ngộ của bọn họ đầu bị tiêu hóa hấp thu, sau cùng hoàn toàn biến thành thứ thuộc về bản thân Phương Tri Hành.
Cứ như là bản thân Phương Tri Hành tu luyện ra vậy.
“Khá lắm!”
Phương Tri Hành không khỏi vui mừng, dưới đáy mắt bắn ra dị sắc. Còn nhớ lúc ở Quy Chân cảnh, cậu đã phát hiện một bí mật:
“Phật không phải là người, mà là tập hợp của vô số người cùng đi đến điểm cuối!” Nếu như nói Phật môn là thông qua truyền bá Phật pháp để đám tín đồ chăm học khổ luyện, sau cùng lại hoàn thành thu hoạch, trở thành Chân Phật.
Vậy thì Kim Sắc Huyết Hà của Phương Tri Hành thô bạo hơn nhiều, nó trực tiếp hút máu là được.
Bất kể là ai, chỉ cần Phương Tri Hành hút huyết dịch của đối phương thì có thể đạt được thành quả nỗ lực cả đời của người đó. “Nghịch thiên ghê!”
Phương Tri Hành tấm tắc, sợ hãi thán phục.
Xem ra sau này cậu không lo về công pháp nữa, mà có thể hút máu của người khác, đạt được công pháp tu luyện của đối phương, lại dùng mở buff để thăng cấp.
Không khó tưởng tượng, người bị Phương Tri Hành hút máu, cả đời này đầu không thể đánh bại cậu. Đương nhiên, có tin tốt thì cũng có tin xấu.
Giao diện hệ thống lấp lóe ánh sáng.
[Tam Nhãn của ngươi đang lột xác, chìm vào ngủ say, tạm thời không thể dùng.]
“Ồ, không thể dùng Tam Nhãn nữa.” Phương Tri Hành cũng không quan tâm cho lắm.
Tam Nhãn là con át chủ bài mà cậu cất giấu, không ép cậu đến cực điểm thì thông thường cậu sẽ không dễ dàng lẫy ra dùng. Nhưng phóng mắt khắp thiên hạ Võ Thánh, còn ai có thể ép cậu dốc hết toàn lực?
Lại nói, Tam Nhãn có thể tiến hóa, thay đổi càng mạnh mẽ hơn, đối với cậu, có lợi chứ không có hại.
“Ừm, điều kiện 1 và điều kiện 3 đã hoàn thành thuận lợi, còn lại điều kiện 2 và điều kiện 4, chỉ có thể quay về thiên hạ Cơ Giới rồi hãng đi làm.”
Phương Tri Hành gật đầu, cơ bản đã quyết định được kế hoạch hành động cho tương lai.
Tạm thời chia làm ba bước:
Bước thứ nhất, chuẩn bị ở thiên hạ Võ Thánh trước, cố gắng làm tăng thực lực. Ví dụ, nếu như có đủ nguyên liệu, Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao có thể thăng cấp đến cấp 9 thượng phẩm. Bước này phải xem Phong Thánh rồi.
Bà ta vơ vét của cải của sáu Võ Thánh, có lẽ có thể mang đến không ít thứ.
Bước thứ hai, lén quay về thiên hạ Cơ Thần, tiềm hành khiêm tốn, nhanh chóng thăng cấp đến Pháp Tượng cảnh, đạt đến bước đẩy ngang vô địch.
Bước thứ ba, tiến đến Đại Chu, săn giết Thiên Nhân, đạt được trái tim của Thiên Nhân.
“Ừm, quá tuyệt!” Phương Tri Hành mỉm cười, sau đó bay vọt lên trời.
Phong Tân cốc!
Nơi này là chỗ ở của Phong Thánh, bốn phía là ngọn núi cao vút trong mây giống như màn chắn của thiên nhiên vậy.
Trong cốc lục ý dạt dào tràn ngập hương hoa, phong cảnh bốn mùa không ngừng thay đổi giống như là bồng lai tiên cảnh.
“Phù!”
Phong Thánh bay từ bên ngoài về, giữa hai hàng lông mày tràn ngập vẻ mệt mỏi.
Khoảng thời gian này bà ta rất bận rộn, liên tục đến những nơi như vương triều Ly Dương, đầm lầy Nam Hoang để vơ vét lượng lớn tiền bạc châu báu, thắng lợi trở về.
Sau đó bà ta cần phí chút thời gian kiểm kê tỉ mỉ chiến lợi phẩm, ghi chép lại, sau khi chỉnh lý thì mang hết đến Thương Hải môn, giao cho Phương Tri Hành.
“Về nhà rồi, ngâm suối nước nóng...” Phong Thánh không khai tông lập phái, bà ta chỉ sống một mình, hơi cô độc.
Bà ta mở trận pháp phòng ngự rồi tiến vào thâm cốc.
Đang đi...
Thì Phong Thánh chợt đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về một cái cây lớn, như lâm đại địch, quát lên: “Là ai?” Sau một khắc, có một bóng dáng bước ra từ phía sau cây lớn, mặt mũi trung niên, để râu dài, mặc bộ đạo bào lam sắc, khí chất như ngọc nhưng lại rất uy nghiêm.
Nam nhân trung niên bình tĩnh thong dong, mỉm cười, hàn huyên như bằng hữu cũ vậy: “Phong Thánh.”
“Đạo Thánh!”
Phong Thánh giật mình, vẻ mặt toàn là kinh ngạc.
Đạo Thánh không giống với Phật Thánh, đám người Ly Dương lão tổ, ông ta là một đại lão chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Dường như chưa ai gặp qua Đạo Thánh, nhưng truyền thuyết liên quan đến Đạo Thánh thì chưa bao giờ dừng lại.
Nghe đồn Đạo Thánh nắm giữ một bộ bí thuật có thể khiến ông ta lưu lại lâu dài ở thiên hạ Võ Thánh. Ông ta không cần phi thăng, cũng sẽ không bị thiên địa đồng hóa.