Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1240 - Chương 1241: Kiêu Ngạo (2)

Chương 1241: Kiêu ngạo (2) Chương 1241: Kiêu ngạo (2)Chương 1241: Kiêu ngạo (2)

Bịch bịch bịch...

36 trường côn cùng nện lên trên người Đạo Thánh đột nhiên đứt gãy. Lực phản chấn khiếp người cuốn ngược ra, quét ngang bốn phương tám hướng.

36 đồng nhân đầu bị đánh bay, thân thể tan rã, phá thành mảnh nhỏ. “Thật ngại quá, bổn tọa đã sớm luyện thành “Thiên Chùy Tiên Thiên Thể, trên đời này không có bất kỳ sức mạnh nào có thể phá hủy thân thể của ta.”

Đạo Thánh cười khinh, nói với không khí.

Đi lên phía trước.

Rầm! Thân thể của Đạo Thánh đột nhiên trâm xuống, cúi đầu nhìn lại, phát hiện bản thân ông ta lại giãẫm vào trong vũng bùn.

Đầm lầy phụt lên ào ạt.

Thân thể của ông ta bắt đầu trầm nhanh xuống.

“Ồ, đây là Linh Ngữ Trảo Trạch pháp trận.”

Đạo Thánh vừa liếc mắt đã nhận ra đại trận trông nhà của Trạch Thánh. “Ừm, Trạch Thánh cũng bị ngươi xét nhà rồi. Đáng tiếc là ngươi không biết quan hệ giữa ta và Trạch Thánh.”

Đạo Thánh không khỏi ngửa đầu cười to, trong giọng nói còn mang theo vẻ trào phúng lớn lao. Chỉ thấy ông ta ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ trên mặt đất, nhanh chóng phác họa ra một phù văn phức tạp mà tỉnh vi.

“Giải!”

Bàn tay ông ta chợt hạ xuống, vỗ một cái “bốp” trên mặt đất.

Cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra, đầm lầy trở nên cứng rắn với tốc độ mắt thường có thể thấy, nhanh chóng hóa thành một mảng đất bằng.

Đạo Thánh rút chân ra, vừa đi về phía trước vừa cười giêu nói: “Ngươi có biết, lúc Trạch Thánh còn trẻ đã được bổn tọa chỉ điểm, những gì ông ta học được cả đời này đều xuất phát từ bổn tọa.”

Vừa dứt lời, hư không đột nhiên chấn động, trời đất quay cuồng, dưới đất tuôn ra lượng lớn khói đen. Đạo Thánh nhìn quanh, bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Khói đen nhanh chóng tản đi.

Một ngọn núi lớn màu trắng nối liền đất trời đứng sừng sững ở trước mặt.

Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện thật ra không phải là ngọn núi, mà là từng đống xương trắng chồng chất thành.

Dưới núi Bạch Cốt còn có một dòng sông dài, nước sông đen sì giống như mực nước, tản ra mùi máu tanh nồng nặc.

Huyết dịch có màu đen dưới ánh trăng chiếu rọi. Bên trong dòng sông toàn là máu! “Núi trắng! Nước đen!”

Đạo Thánh bừng tỉnh, sau đó than thở: “Thì ra là pháp trận mà Bạch Thánh tạo ra, mụ già kia vô cùng ác độc, rõ ràng là ma tu, lại muốn ngụy trang thành danh môn chính phái.” Đạo Thánh nhìn núi Bạch Cốt, cảm khái nói: “Hây, luận về số lượng giết người thì danh môn chính phái mới là tàn nhân nhất.”

Đạo Thánh than khẽ rồi thong dong rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa về phía núi Bạch Cốt.

“Núi cao vạn trượng, kết thúc dưới tinh thần.”

“Kiếm thức: Tế Châm Bắc Đấu!” Lúc này, sao dày đặc giữa không trung lấp lóe, Bắc Đẩu Thất Tinh tạo thành một cái thìa chậm rãi nghiêng xuống.

Lập tức có một luồng sáng bạc chảy ra từ bên trong cái thìa, cứ như cát mịn tuôn rơi, rắc lên đỉnh núi Bạch Cốt.

Núi Bạch Cốt không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng từng chồng xương trắng lại nhanh chóng hòa tan, đổ nát sụp xuống ngay tức khắc.

Đạo Thánh cười đắc ý, vung mạnh mũi kiếm chỉ về phía sông dài màu đen.

“Đại giang như luyện, thương ba vạn khoảnh!”

“Xin hãy lắng nghe!” “Tắc luyện sương đào quyển tuyết, hồ sương nghìn dặm, quan hà mộng đoạn!”

Lúc ngâm xướng thì chém xuống một kiếm!

Sông dài màu đen đột nhiên đọng lại, ngưng kết biến thành một dòng sông băng.

Đạo Thánh cười ha ha, đạp trên băng hà, tiêu sái như gió, khí thế bừng bừng ởi lên phía trước, có thế không thể đỡ.

Không bao lâu sau, ông ta đột nhiên dừng lại, chỉ thấy phía trước có ánh sáng tím lóng lánh, xuất hiện một Long Y đang thiêu đốt, hỏa diễm lượn lờ, sóng nhiệt tập kích người. “Chậc chậc, pháp trận hộ quốc của Ly Dương lão tổ cũng được ngươi đưa đến đây rồi!”

Đạo Thánh không khỏi cười lên. Phù!

Tử Hỏa phun lên cao, ngưng tụ thành một cự nhân hỏa diễm, đầu đội long quan, thân mặc long bào, cầm thánh kiếm Ly Dương trong tay, bá đạo uy vũ.

“Quỳ xuống!”

Cự nhân hỏa diễm như hoàng đế giá lâm, cửu ngũ chí tôn, uy nghiêm vô thượng, phát ra tiếng gầm giận dữ.

Quân không nói đùa, uy áp khổng lồ bao phủ xuống giống như là trời giận.

Áo bào của Đạo Thánh bay phấp phới, thân thể lù lù bất động, trên mặt cười như không cười.

Cự nhân hỏa diễm ngồi trên long ky, chợt vung kiếm chém ra, phóng ra một luồng kiếm quang Tử Hỏa trùng trùng điệp điệp, quét sạch tám hướng.

“Ừm, không tồi, đã rất lâu bổn tọa không nhìn thấy thần uy của Ly Dương Tử Hỏa rồi.”

Đạo Thánh nhếch miệng cười nói: “Hỏa diễm ấy mà, bổn tọa cũng hiểu đôi chút.”

Nói xong, ông ta nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, lồng ngực bành trướng kịch liệt cứ như nhét vào một quả bóng rổ, sau đó mở miệng phun ra một luồng hỏa diễm.

Màu đỏ thẫm hơi tối nóng bỏng không gì sánh được, cuồng vọng mà hung tàn, ánh sáng mãnh liệt có thể xuyên thấu tất cả chướng ngại vật. “Liệt diễm vọt mạnh lên Cửu Trọng Thiên, khói lửa cuồn cuộn lay động 3 vạn dặm.”

“Cường tráng quá thay, xem Tam Muội Chân Hỏa của ta đây!”

Vù vù vùi

Ly Dương Tử Hỏa và hỏa diễm đỏ thầm quấn lấy nhau cứ như một con thuồng luồng với một con rồng, chém giết điên cuồng, đốt cháy phần thiên, luyện vạn vật thành tro.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0