Chương 1251: Thăng cấp
Chương 1251: Thăng cấpChương 1251: Thăng cấp
Phương Tri Hành thấy vậy thì thở dài, lầm bẩm: “Ta luôn không muốn dùng chiêu này.”
Tóc chải ngược nghi ngờ nói: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Phương Tri Hành giơ tay lên, điểm lên trên ót của tóc chải ngược, cười giêu nói: “Ta nói là Sưu Hồn!”
không thể tưởng tượng nổi.
“Chẳng lẽ, công dụng của Kim Sắc Huyết Hà là...”
Tra xét ký ức và linh hồn của người khác, hiểu biết bí mật và thế giới nội tâm của đối phương.
Đây chính là sưu hồn.
Đối với người có thần hồn lớn mạnh, sưu hồn tu vi mục tiêu yếu ớt không phải là một chuyện khó. Chỉ cần thẩm thấu tinh thần của mình vào trong đầu của người khác là có thể tùy ý lật xem ký ức của đối phương, nắm thóp linh hồn của người đó.
Rất nhiều cường giả cực kỳ hưởng thụ sưu hồn, làm không biết mật. Nhưng có không ít người giữ kín như bưng về kỹ năng.
Mượn đao giết người thì đi vào đao trắng đi ra đao đỏ.
Thử hỏi ngươi lấy tinh thần sưu hồn, linh hồn thuần khiết đi vào, đi ra sẽ là cái gì?
Phương Tri Hành cũng là người có tinh thần sạch sẽ quá mức, không muốn vấy bản linh hồn của mình, cho nên cậu chưa bao giờ sưu hồn người khác.
Nhưng mà hiện tại tình huống thay đổi, cậu nắm giữ “Huyền Cơ Chỉ" vô cùng hay, không cần thẩm thấu tinh thần vào trong đầu người khác cũng có thể tiến hành sưu hồn.
Nói đơn giản một chút chính là Huyền Cơ Chỉ có thể mở cửa sổ trên đầu của người khác, nhìn trộm ký ức và linh hồn của đối phương từ bên ngoài.
Phương pháp này an toàn lại ổn thỏa, cực kỳ phù hợp với tác phong của Phương Tri Hành.
Lúc này, một ngón tay của Phương Tri Hành ấn lên đầu của tóc chải ngược.
Tóc chải ngược cứng đờ cả người, hai mắt trắng dã, nháy mắt rơi vào hôn mê, mất đi ý thức. Phương Tri Hành mở ra cửa sổ trên đầu hắn nhìn xuyên qua đó, từng đoạn ký ức tràn ra giống như thủy triều.
Cậu nhìn thấy tóc chải ngược đè lên người một cô gái tai mèo, đẩy tới đẩy lui, sau khi kiên trì hai mươi giây thì bắn.
Đây là ký ức đêm qua của hắn.
Cô gái tai mèo đó là người cải tạo gen, thỏa mãn sở thích đặc biệt của một vài người nào đó.
5Jo]9 =
Đoạn ký ức tiếp theo hiện ra, tóc chải ngược xảy ra tranh cãi kịch liệt với một người phụ nữ, hắn vung tay tát cho người phụ nữ đó một cái sau đó nghênh ngang rời đi. Người phụ nữ là vợ của hắn, tình cảm hai người bất hòa, hôn nhân bên bờ vực sụp đổ.
Lại xem thêm một đoạn, tóc chải ngược xuất hiện trong một sòng bạc, chơi đến hơn nửa đêm thì thua sạch sẽ.
Không bao lâu, tóc chải ngược tiến vào một khách sạn, hắn đặt một phòng, bố trí một camera mini ở vị trí bí mật rồi trả phòng.
Hắn ngồi trước một màn hình, trên màn hình chia làm hơn mười hình ảnh.
Mỗi hình ảnh tương ứng với một phòng, đang trực tiếp thời gian thật. Vài ngày sau, hắn quay được video người đàn ông nào đó dẫn hai người phụ nữ đặt phòng, vui vẻ cười ha ha.
Hắn gửi tin nhắn tống tiền cho người đàn ông, chưa đến mười phút, đối phương đã khuất phục, cho hắn một khoảng tiền.
Có tiền, tóc chải ngược lại đi chơi với cô gái tai mèo lại đi lang thang trong sòng bạc.
Cuộc đời của hắn cứ tuần hoàn lặp lại như vậy.
Phương Tri Hành thấy vậy, gõ sọ não của tóc chải ngược, nhất thời một đoạn ký ức nhảy lên ở đáy mắt. Trong quán bar, tóc chải ngược uống rượu tranh cãi với mấy nam nữ ngồi cùng.
Một người đàn ông đeo kính râm nói chuyện hùng hồn, hắn uống say khướt nhắc tới: “Nghe nói gì chưa, Cát Hồng Xuân đang tìm tung tích cha của ông ta Cát Vinh Hưng, đã đưa ra giải thưởng trên trời đó.” Tóc chải ngược suy nghĩ, đáp: “Cát Hồng Xuân nghe quen tai quá, là người ở đâu vậy?”
Người đàn ông đeo kính râm trả lời: “Ông ta là giáo chủ xích y của Sinh Mệnh giáo, cha của ông ta Cát Vinh Hưng còn lợi hại hơn, giáo chủ tử y, cường giả Pháp Tượng cảnh!” Phương Tri Hành nhíu mày, cậu đột nhiên nhớ tới khi cậu vừa đến đại lục Cơ Thần, cậu và Đại Hắc Phật Mẫu từng gặp được một người tên là Hướng Tế Hoa.
Hướng Tế Hoa này mời bọn họ gia nhập Sinh Mệnh giáo, còn biểu diễn cho cậu một đoạn tư liệu của Pháp Thiên Tượng Địa. Nhân vật chính là Cát Hồng Xuân! Tóc chải ngược kinh ngạc nói: “Cát Vinh Hưng đi đâu, mất tích như thế nào?”
Người đàn ông đeo kính rầm ngáp rồi trả lời: “Ngay cả con trai ruột của ông ta cũng không biết ông ta mất tích như thế nào, ngươi cảm thấy ta biết à?”
Tóc chải ngược đảo mắt không ngừng, như có suy nghĩ.
Hình ảnh đột nhiên biến đổi, tóc chải ngược đi vào trong một hội sở bí ẩn, nhìn thấy một ông lão hói đầu đang hút thuốc.
“Có mang tiền đến không?” Ông lão hói đầu cười he he hỏi. Tóc chải ngược lấy ra một phong thư, mở ra, quơ quơ lại nhét vào túi, hắn mở miệng nói: “Ông thực sự có manh mối của Cát Vinh Hưng?”
Ông lão hói đầu cười nói: “Ngươi hiểu ta mà, trước giờ ta không đập bảng hiệu của mình.”
Tóc chải ngược cân nhắc một lát, ném phong thư qua.