Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1251 - Chương 1252: Thăng Cấp (2)

Chương 1252: Thăng cấp (2) Chương 1252: Thăng cấp (2)Chương 1252: Thăng cấp (2)

Ông lão hói đầu mừng rỡ, đếm tiền, lúc này mới chậm rãi nói: “Cát Vinh Hưng quả thực không còn, sống không thấy người chết không thấy xác, trước mắt nội bộ Sinh Mệnh giáo lộ ra tin tức là ông ta đi hải ngoại sưu tầm bảo vật, có thể phải hơn mười năm mới có thể trở về, nhưng con trai của ông ta Cát Hồng Xuân không tin lí do thoái thác này.” Tóc chải ngược không vui nói: “Những tình báo này ta còn cần ông nói chắc?”

Ông lão hói đầu cười he he nói: “Ngươi đừng vội mà, ta tra được một manh mối rất có giá trị, Cát Vinh Hưng và một người bạn cũ, sinh tử chi giao, thân như huynh đệ. Ngay sau khi Cát Vinh Hưng mất tích, người đó đột nhiên gia nhập dưới trướng Cổ Hoàng, được Cổ Hoàng ban thưởng tên là “Bát Hầu'1” Tóc chải ngược hít một luồng khí lạnh.

Bát Hầu là một tán tu, người cũng như tên, cực kỳ bay bổng, không muốn bị người ta bó buộc.

Một cao thủ Pháp Tượng cảnh thích tự do như vậy lại chạy tới dưới trướng Cổ Hoàng làm trâu ngựa, quả thật khiến kẻ khác khiếp sợ khó hiểu.

“Bát Hầu...”

Phương Tri Hành chậm rãi thu hồi tay, tóc chải ngược nương theo đó ngã trên bàn, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Tiếp theo, Phương Tri Hành đứng lên đi ra ngoài. Tế Cẩu và hai cô gái trẻ tuổi đang chơi vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy Phương Tri Hành đi mất, không mang theo bất kỳ lưu luyến, vô tình vứt các cô chạy mất.

“Tra được cái gì rồi?” Tế Cẩu đuổi theo hỏi.

Phương Tri Hành vừa muốn trả lời đột nhiên ngẩng đầu.

Bầu trời đúng lúc có hai chiếc xe bay của cảnh sát bay tới, dường như đang tuần tra, reo lên: “Đứng lại! Chưa kiểm tra được trên người ngươi mang theo giấy chứng minh thân phận, lập tức sang bên cạnh nhận kiểm tra.”

Một luồng ánh sáng bắn ra, bao phủ trên người Phương Tri Hành mà không có lời giải thích nào. Một giây qua đi, xe bay của cảnh sát phát ra ánh sáng đỏ, lạnh lùng nói: “Ngươi là tội phạm truy nã Phương Tri Hành...”

Hắn còn chưa nói xong, hai chiếc xe bay của cảnh sát chợt rơi xuống giống như bị một bàn tay to vô hình túm lấy, nặng nề ngã trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh đầy đất. Phương Tri Hành rất nhanh lẫy ra Thất Thải Tường Vân, dẫn theo Tế Cầu bay thẳng lên tận trời.

Thành Mộng Dương chấn động, tiếng cảnh báo vang lên.

Chốc lát, một bóng dáng to lớn, đầu dê mình người, trên đầu mọc ra hai sừng dê cong queo.

Nó chính là “Mộng Dương” Cơ Thần cấp Vương, nhìn Thất Thải Tường Vân nháy mắt đã biến mất ở chân trời, nó không khỏi tức giận hừ một tiếng, lập tức gửi một tin tức.

“Cổ Hoàng bệ hạ, Phương Tri Hành đã hiện thân, lúc này đang trốn tới vùng trung tâm của ngài.”

Cùng lúc đó!

Tế Cẩu quay đầu lại nhìn Mộng Dương Cơ Thần cao có 16000 mét, tặc lưỡi nói: “Mày không phải dịch dung rồi à, bọn họ nhận ra mày kiểu nào vậy?”

Phương Tri Hành nghĩ rồi đáp: “Hải Thần từng thu thập máu của tao, tuy rằng lúc đó máu của tao lại lột xác thăng cấp một lần, nhưng thông tin cơ bản vẫn còn, có thể bị kiểm tra ra.”

Tế Cẩu liền nói: “Vậy không đơn giản, mày có thể ma cải máu mà.” Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Nước có thể thay đổi hình thái nhưng không thay đổi được phân tử nước bản chất nhất, máu của tao cũng vậy, có vài thứ thuộc về bản chất thì không thể thay đổi.”

Tế Cẩu không còn gì để nói, không ngờ bọn họ nhanh bại lộ như thế, muốn khiêm tốn cũng không được. Cũng may, Phương Tri Hành nắm giữ tình báo quan tọng, biết kế tiếp mình phải làm gì, không đến mức biến thành ruồi bọ không đầu.

Thất Thải Tường bay nhanh như gió, vượt qua núi cao sông lớn, lướt qua bình nguyên rừng rậm.

Ước chừng một khắc sau, đường chân trời hở ra hai ngọn núi cao, đứng sóng vai. Một toà thành khổng lồ kẹp giữa hai ngọn núi.

Từ xa nhìn lại, quy mô của cự thành này nhỏ hơn thành Mộng Dương, bên trong thành không có cây cối sắt thép, nhiều hơn kiến trúc là ngói xanh tường trắng, phong cách thiên về cổ điển.

“Thành Bát Hầu, tới rồi!”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, chân đạp Thất Thải Tường Vân lập tức xông vào trong thành.

Cậu không chút che giấu, lập tức thả ra thần hồn cảm ứng.

Giây lát sau...

Thất Thải Tường Vân đổi phương hướng, bay về phía hồ trong thành. Giữa hồ có một đảo nhỏ.

Một đám cần thủ tụ tập ở trên đảo, cầm cần câu, vung lưỡi câu qua vai. “Tần lão đầu, xem ra hôm nay ông lại không câu được gì rồi.” Một thanh niên mày rậm giơ một con cá lớn vừa mới câu được, vui vẻ phấn chấn khoe ra.

Cách đó không xa có một ông lão gầy nhom, từ buổi sáng bận việc tới buổi chiều cũng không câu được một con cá nào.

“Bớt đi, hôm nay lão phu tuyệt đối sẽ câu được cá.” Lão già gầy mặt đỏ tai hồng, thổi râu trừng mắt, tỏ vẻ không phục.

Thanh niên mày rậm cười ha ha nói: “Ta câu được ba con cá lớn rồi, hay là chia cho ông một con nhé, miễn cho ông trở về bị người ta chê cười.” Hắn và lão già gầy quen biết nhau không lâu nhưng chơi rất thân, đã tới mức nói đùa với nhau.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0