Chương 1253: Thăng cấp (3)
Chương 1253: Thăng cấp (3)Chương 1253: Thăng cấp (3)
Lão già gây thở phì phì, xua tay quát lớn: “Cút qua một bên, lão phu là loại người đánh sưng mặt giả làm người mập à?”
Thanh niên mày rậm đắc ý dào dạt, cười ha hả nói: “Mặt trời sắp xuống núi, mấy con cá về nhà ngủ được một giấc rồi...”
Lão già gầy nghe vậy, trừng to mắt nhìn mặt hồ, trong mắt nổi lên tơ máu.
Bỗng nhiên!
Xoẹt một cái, ông ta đứng lên, híp mắt nhìn phía đông.
“Cắn câu rồi?” Thanh niên mày rậm hoảng sợ.
Khoảnh khắc sau đó, một trận gió mạnh thổi tới, mặt hồ nổi lên cơn sóng gió ngang trời. Sóng triều cao mấy chục mét cuồn cuộn đến, hình ảnh cực kỳ bao la hùng VI.
Nhưng đối với cần thủ mà nói, tình cảnh này không khác gì tai ương ngập đầu.
Thanh niên mày rậm trực tiếp bị _ dọa choáng váng, cứng đờ tại chỗ, nổi da gà.
Sắc mặt lão già gầy hơi trầm xuống, vừa muốn nâng tay lên, sóng triều lại quỷ dị cúi đầu, rơi vào trong hồ. Ngắn ngdủi hai giây, mặt hồ gió êm sóng lặng, quả thực không thể tin nổi.
Đồng tử của lão già gầy co rút lại, chỉ nhìn thấy một Thất Thải Tường Vân lơ lửng dừng trên mặt hồ, chiếu rọi đến nước hồ lấp lánh ánh sáng, nhiều vẻ nhiều màu.
Một người một chó đứng trên đám mây.
Phương Tri Hành chắp tay nói: “Tại hạ Phương Tri Hành, kính chào Bát Hầu đạo hữu.”
Lão già gầy giật mình đột nhiên phản ứng lại, biến sắc nói: “Chính là ngươi giết chết Hải Thần đúng không?”
Chỉ là hai câu đối thoại...
Thanh niên mày rậm trừng mắt há miệng, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn khôn cùng vô tận.
Người tới là Phương Tri Hành lấy được lệnh tru sát của thất Hoàng. Mà lão già gây bên cạnh cùng mình câu cá nửa tháng, mỗi ngày chém gió lại chính là chủ nhân của toà thành khổng lồ này.
“Trời ạ, ta lại châm biếm một cường giả Pháp Tượng cảnh!”
Thanh niên mày rậm đầu váng mắt hoa, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Nhưng lúc này, không ai để ý tới hắn.
Sắc mặt Bát Hầu buồn vui thất thường, đánh giá Phương Tri Hành, trầm giọng nói: “Một tội phạm truy nã như ngươi đến tìm lão phu làm gì?
Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Ta muốn biết bây giờ Cát Vinh Hưng còn sống không?”
Hô hấp của Bát Hầu tắc nghẽn, trên mặt chợt xuất hiện vẻ giận dữ, lạnh giọng nói: “Liên quan gì tới ngươi chứ?”
Phương Tri Hành cười nói: “Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, không phải à? Sau khi Cát Vinh Hưng mất tích, ông là anh em của ông ta đột nhiên gia nhập trận doanh của Cổ Hoàng, không khỏi khiến người ta khả nghi. Ta phỏng đoán hiện tại Cát Vinh Hưng đã chết, có hai người hiềm nghi giết người lớn nhất.”
Bát Hầu không nói một lời, trong ánh mắt hiện lên đau thương tột độ. Phương Tri Hành tiếp tục nói: “Người hiềm nghỉ thứ nhất chính là Bát Hầu ông, ông đã giết Cát Vinh Hưng sau đó bỏ trốn, lúc này mới đến...”
“Nói nhảm!” Bát Hầu giận tím mặt, hai chân chìm xuống, đảo nhỏ theo đó tứ phân ngũ liệt, đất rung núi chuyển, nước hồ chảy ngược.
Thanh niên mày rậm ngồi phịch dưới đất, a a thét chói tai, vô cùng hoảng sợ.
Bát Hầu thấy vậy đột nhiên thu liễm vẻ giận dữ, động đất cũng vì vậy mà ngừng lại.
Phương Tri Hành cười nói: “Đương nhiên còn có một khả năng khác, một vị cường giả nào đó giết chết Cát Vinh Hưng, ông sợ hãi đối phương, bị ép chạy trốn bên phía Cổ Hoàng tìm kiếm sự che chở.”
Bát Hầu hừ lạnh nói: “Lão phu cho ngươi một phút đồng hồ nói rõ ý đồ đến.” Phương Tri Hành liền nói: “Ông e ngại người kia, ta có thể giúp ông giết hắn, cho dù đối phương là một trong thất Hoàng! Đổi lại ông phải giúp ta một việc.”
Nghe xong lời này, Bát Hầu cười nhạt, ha ha cười lạnh nói: “Ngươi là thứ gì, nếu người đó khiến lão phu e ngại, ngươi có bản lĩnh gì có thể giết hắn?”
Phương Tri Hành bình tĩnh tự nhiên, cười nói: “Thử cũng đâu có gì, ông cũng sẽ không tổn thất gì, không phải à? Chẳng lẽ ông muốn làm rùa đen rút đầu cả đời?”
Ngực của Bát Hầu phập phồng dữ dội, tức giận bộc phát nhưng sau một lúc lâu, ông bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói: “Dứt khoát một chút, ngươi muốn gì?”
Phương Tri Hành liền nói: “Đơn giản, ta cần quan sát ba vị Pháp Tượng cảnh biến thân và một thùng máu của cao thủ Pháp Tượng cảnh.”
Bát Hầu nhất thời nổi trận lôi đình, giận dữ hét: “Đơn giản cái rắm! Thật to gan, hoá ra ngươi muốn máu của ta còn muốn một thùng?”
Phương Tri Hành bĩu môi nói: “Không phải máu của ông, ông không phải Pháp Tượng cảnh đỉnh phong, không có tư cách đó.”
Bát Hầu hoàn toàn cạn lời, da mặt run rẩy nói: “Ngươi không cần máu của ta, vậy ngươi cảm thấy ta có máu của Pháp Tượng cảnh đỉnh phong cho ngươi không?” Phương Tri Hành đáp: “Hẳn là trong tay Cổ Hoàng có hàng dự trữ, ông thử xem đi.”
Bát Hầu xua tay nói: “Ngươi giết người trước, ta sẽ lấy cho ngươi.” Phương Tri Hành quả quyết nói: “Ông không cho ta mấy thứ này, ta không có cách giúp ông giết người, hiểu chứ?”
Bát Hầu cắn chặt răng, hít sâu tức giận: “Làm sao để lão phu tin rằng ngươi sẽ giữ lời hứa?”
Phương Tri Hành buông tay nói: “Thất Hoàng đều muốn ta chết, chẳng lẽ lý do này còn chưa đủ à? Hiện tại ông có quyền đầu tư lên người ta, cược một phen, kết quả tồi tệ nhất chẳng qua là đầu tư thất bại, nhưng nếu ông không làm gì có thể cam tâm không?”