Chương 126: Tiền công
Chương 126: Tiền công
Tế Cẩu vô cùng tán thành, chế giễu rằng: “Bây giờ tiếng tăm của mày không nhỏ đâu, lỡ như có vị anh hùng hào kiệt thực lực mạnh mẽ nào đi ngang qua đây, muốn kiếm chút danh tiếng thì sẽ ra tay với mày đầu tiên đấy.”
Đương nhiên Phương Tri Hành biết điều này, người không có nỗi lo xa ắt có nỗi lo gần, cậu vừa có nỗi lo xa vừa có nỗi lo gần.
Một từ thôi, thật phiền!
Đi trên đường, Phương Tri Hành gặp quản gia Ôn Dục Văn.
Phương Tri Hành đã sớm hiểu rõ tên Ôn Dục Văn này không chỉ là quản gia, mà còn là một mưu sĩ, cũng là tâm phúc chân chính của La Bồi Vân, có tầm ảnh hưởng lớn trong ngoài nha huyện, thậm chí địa vị có thể cao hơn cả La Khắc Chiêu.
Cậu lập tức hạ thấp tư thái, mỉm cười chào hỏi: “Ôn quản gia đã ăn tối chưa?”
“Ăn rồi ăn rồi.” Ôn Dục Văn không nóng không lạnh cười nói: “Phương giáo đầu, ngươi đi đâu về vậy?”
Phương Tri Hành trả lời: “Đến Đúc Binh đường một chuyến.”
Ôn Dục Văn gật đầu nói: “Chuyện nên làm mà, dù sao ngươi cũng là Hương chủ trên danh nghĩa của Đúc Binh đường, ngươi cũng có một phần tiền công bên đấy.”
Phương Tri Hành vô cùng cảm kích, vội vàng nói: “Huyện lệnh đại nhân đã giúp ti chức giành lấy chức Hương chủ này, ti chức thực sự không biết lấy gì để báo đáp!”
Ôn Dục Văn cười ha hả đáp: “Chỉ cần ngươi làm tốt chuyện trong phận sự của mình thì chính là báo đáp tốt nhất cho lão gia rồi. À đúng rồi, nha huyện cũng sẽ phát tiền công cho ngươi, tiền công của ngươi là 1 vạn đồng tiền, cộng thêm mười viên Nhục Đan cấp 2 thượng phẩm.”
Phương Tri Hành hiểu ra, thù lao của hai bên giống hệt nhau.
Tính ra, mỗi tháng được 2 vạn đồng tiền và hai mươi viên Nhục Đan cấp 2 thượng phẩm.
Nhưng mà công pháp Thiên Sát Huyết Hải lại cần đến 4100 viên Nhục Đan cấp 2 thượng phẩm, nếu cậu chỉ dựa vào việc nhận lương để tích lũy thì cần đến mười bảy năm.
Điều này rõ ràng còn lâu mới đủ.
Có nghĩa là, Nhục Đan được phát trong tiền công chỉ là nguồn cung cấp cơ bản, số lượng rất ít.
Một người muốn có thêm Nhục Đan thì chỉ có thể cống hiến nhiều hơn, liều mạng vì lợi ích của môn phiệt thế gia.
“Kiếp trước rất nhiều người chính là nô lệ nhà cửa, phải trả nợ cả đời, đến thế giới này cũng vậy, mọi người chính là nô lệ Nhục Đan, mẹ nó, đúng là chạy trời không khỏi nắng.”
Phương Tri Hành không khỏi cảm khái trong lòng.
Trở về biệt viện, đầu bếp đã nấu xong bữa tối, thị nữ cũng đã chuẩn bị sẵn nước tắm.
Phương Tri Hành ăn tối xong, sau đó cậu sau đó thoải mái ngâm mình trong thùng tắm, tận hưởng sự bình yên tĩnh lặng đã lâu không có.
Không lâu sau, Ôn Dục Văn phái người đem tiền công tháng này đến.
Phải nói rằng trong cách đối nhân xử thể và xử lý công việc, Ôn Dục Văn nắm bắt vô cùng khéo léo, khiến người khác không thể nào bắt bẻ được.
“Khụ khụ~”
Bỗng nhiên, Tế Cẩu bắt đầu ho khan, nó ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, vẫy đuôi lia lịa, muốn nói lại thôi.
Phương Tri Hành hiểu rõ tên này muốn làm gì, cậu chỉ lo ngâm mình trong thùng tắm, không thèm để ý đến nó.
“Khụ khụ!” Tế Cẩu nóng ruột đi vòng quanh bồn tắm, đi qua đi lại, không ngừng ho khan.
Phương Tri Hành mất kiên nhẫn, liếc nhìn nó rồi bực bội nói: “Mày bị thứ gì chọc vào họng rồi hả? Mắc gì nói lẹ coi.”
Tế Cẩu ngồi xổm xuống, thè lưỡi ra, nhẹ nhàng vẫy đuôi rồi cười hô hố nói: “Phương Tri Hành, tao mới tính rồi, mỗi tháng mày chỉ nhận được hai mươi viên Nhục Đan, chừng đó chỉ là thịt muỗi đối với mày thôi, cũng không có tác dụng gì nhiều, hay là…”
Phương Tri Hành cạn lời đáp: “Gì, mày muốn ăn Nhục Đan hả?”
Tế Cẩu lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫy đuôi lia lịa.
“Cút!”
Phương Tri Hành quay đầu sang chỗ khác, dứt khoát từ chối.
Tế Cẩu sốt ruột sủa rằng: “Làm người đừng nhỏ mọn như vậy, có phúc cùng hưởng, có hiểu không?”
Phương Tri Hành cười giễu nói: “Bình thường bảo mày làm chút chuyện thì mày cmn lươn lẹo đủ kiểu, chả bao giờ tình nguyện, bây giờ có phúc cùng hưởng?”
Tế Cẩu sủa trả lời: “Lần trước đánh cướp sông, tao đếch giúp mày à? Không có tao thì mày đánh thắng Quách Định Sơn chắc?”
Phương Tri Hành trừng mắt nói: “Mày đéo biết ngại mà còn nhắc hả? Nhiệm vụ của mày chính cảnh giác, báo trước tình hình địch, kết quả thì sao, mày lại để tao bị cướp sông đánh lén?”
Tế Cẩu cạn lời đáp: “Tao vẫn là chó con mà, mày đừng đòi hỏi cao như vậy.”
Phương Tri Hành hừ lạnh đáp: “Tao nghi ngờ vãi, có khi nào nuôi lợn còn có ích hơn nuôi mày.”
Tế Cẩu gầm lên: “Phương Tri Hành,mày đủ rồi đấy, đừng đòi hỏi quá đáng với tao. Thế này đi, mày nuôi tao lớn hơn một chút, đợi tao mạnh hơn thì không phải sẽ giúp được nhiều à? Có đầu tư mới có lợi nhuận chứ!”
Phương Tri Hành trợn mắt khinh thường nói: “Mày chính là một vụ đầu tư lỗ vốn rõ như ban ngày, tao đui mù mới đầu tư cho mày!”
Tế Cẩu hừ một tiếng đáp: “Nói thẳng cmn đi, rốt cuộc mày muốn thế đéo nào?”