Chương 1267: Nhân Hoàng
Chương 1267: Nhân HoàngChương 1267: Nhân Hoàng
Bái Hỏa giáo chủ sắp nứt mắt, ông ta giậm chân hóa thân thành người khổng lồ lửa vạn trượng.
Nhiệt độ cao khủng bố tràn ngập ra, băng nguyên rét lạnh theo đó hòa tan.
Băng tuyết tan rã, trực tiếp bốc hơi lên, mặt đất trần trụi lộ ra, nứt nẻ từng tấc.
Mọi thứ dưới chân Bái Hỏa giáo chủ đều hòa tan, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn không ngừng.
Trong khoảnh khắc, phạm vi mấy trăm dặm đỏ đậm cuồn cuộn giống như địa ngục nham thạch nóng chảy.
“Ừm, thoải mái, thật là thoải mái...” Mười Tế Cẩu đáp xuống đất, móng vuốt chó ngâm trong nham thạch nóng chảy, trên mặt chó tràn đầy vẻ hưởng thụ, hận không thể lăn lộn trong nham thạch nóng chảy.
Lúc này, hiện trường chỉ còn lại một mình Bái Hỏa giáo chủ, ông ta đã trở thành người chỉ huy đơn độc. Những người khác đều bị Tế Cẩu cắn nát.
Săn giết chính là như vậy, giết được càng nhiều, hiệu suất càng cao. “Thiên Hỏa!”
Bái Hỏa giáo chủ kinh ngạc sợ hãi đan xen, ông ta phất tay bộc phát ra viêm hỏa ngập trời, cuồn cuộn, che trời lấp đất.
Viêm hỏa này vô cùng mãnh liệt, không phải là nhỏ, không có gì không đốt, vừa khuếch tán ra đã thổi quét trời đất, bao trùm ngàn dặm, khiến người ta không chỗ trốn.
Tế Cẩu hít ngược một hơi, cảm giác được một tia nguy hiểm.
“Oan gia ngõ hẹp, người dũng cảm sẽ chiến thắng!”
“Nếu không còn chỗ trốn, vậy thì giết quai”
Tế Cẩu không sợ hãi.
Trước đó nó giết Sinh Mệnh giáo chủ, khiến nó cảm giác được sự lớn mạnh của bản thân, cho nó sự tự tin cực lớn.
Một Tế Cấu bay về trước mở đường, chín Tế Cầu khác theo phía sau. Bọn chúng đỡ thiên hỏa khủng bố, một đường vọt tới dưới chân Bái Hỏa giáo chủ. Cả quá trình này, Tế Cẩu xông lên trước nhất kia, da lông trên người đầu bị đốt trụi, máu thịt cháy mơ hồ, mùi thịt tràn ngập.
Nhưng chín Tế Cấu còn lại hoàn toàn không sao, bọn chúng lập tức vọt lên.
Hai Tế Cẩu chợt vòng ra sau, đánh về phía đầu gối của người khổng lồ lửa, một trảo Cẩu Bào.
Răng rắc!
Đầu gối của Bái Hỏa giáo chủ bị gãy, thân thể lắc lư không ngừng, không thể khống chế quỳ xuống.
Ngay sau đó, một Tế Cầu nhảy tới đũng quần của ông ta, chấp hành chiến thuật cắt hậu môn. Hai Tế Cấu bay tới bụng và ngực của Bái Hỏa giáo chủ.
Trong lòng Bái Hỏa giáo chủ khẩn trương, hai tay ngang nhiên đánh ra nhưng chỉ đánh bay một Tế Cầu trong đó.
Cùng lúc đó, bốn Tế Cầu còn lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, vòng qua sau lưng Bái Hỏa giáo chủ, tiếp theo nhảy lên sau lưng ông ta.
Khi khoảng cách gần, nó gầm rú lên trời!
Bái Hỏa giáo chủ như gặp phải đòn nghiêm trọng, thân thể đột nhiên cứng đờ, không thể động đậy.
“Giết con chó chết tiệt này!”
Mười Tế Cẩu giống như nổi điên, đào hang trên người Bái Hỏa giáo chủ, tạo ra từng lỗ thủng máu.
“A a ~!
Trên người Bái Hỏa giáo chủ như chọc phải kiến, đau đến lăn lộn trên đất, kêu thảm thiết liên tục.
“Nhân Hoàng, cứu mạng!”
Bái Hỏa giáo chủ phát rồ, tiếng la hét của ông ta truyền ra, trong giọng nói mang theo sợ hãi, tuyệt vọng không cách nào hình dung. “Hét, hét tiếp đi!” Tế Cấu hung hăng cắn xé máu thịt chất lượng cao, ăn uống no nê đến miệng đầy máu. Không bao lâu!
Phương Tri Hành đột nhiên truyền âm nói: “Nhân Hoàng đến rồi.” Tế Cẩu ngẩng đầu, nhìn lại theo ánh mắt của Phương Tri Hành.
Chỉ thấy chân trời hiện lên một đám mây đen, nhanh chóng phóng đại trong tầm nhìn.
Trong chớp mắt, mây đen đến trên không cao nguyên này, che lấp mặt trời, khiến thế giới tối sầm.
Mây đen cuồn cuộn, tràn ngập ra uy áp khiến kẻ khác hồi hộp.
Bốn bóng dáng lộ ra, xếp thành một hàng, trên mặt đầu đeo mặt nạ của bốn thần thú.
Không cần đoán cũng biết, bọn họ chính là tứ đại hộ pháp dưới trướng Nhân Hoàng mà Bát Hầu nhắc tới. Ngay phía sau bốn người, rõ ràng hiện lên một chiếc xe rồng. Là xe rồng hàng thật giá thật, người kéo xe chính là hai con giao long năm vuốt.
Trong xe rồng có màn che, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
“Mé, cái khung lớn vãi!”
Tế Cẩu nhe răng nhếch miệng, gừ gừ gầm nhẹ.
Khí tức huyết mạch cấp 9 xông thẳng lên tận trời, doạ hai giao long kia nôn nóng bất an, nơm nớp lo sợ. Xe rồng theo đó lắc lư mấy cái.
Tứ đại hộ pháp thấy vậy, nhanh chóng thay hình đổi vị, lấy tay đè bốn góc của xe rồng. “Nhân Hoàng, cứu tal”
Bái Hỏa giáo chủ vui mừng quá đỗi, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Nhưng mà, Nhân Hoàng và tứ đại hộ pháp thờ ơ.
Trong lòng Bái Hỏa giáo chủ kinh ngạc, nhìn quét mây đen cuồn cuộn phía trước, lúc này mới chú ý tới một đám mây toả ra ánh sáng bảy màu.
Mây đen đầy trời nhuộm mọi thứ thành màu tối, chỉ có Thất Thải Tường Vân kia giống như đóa hoa nở rộ trên vách núi, vô cùng kinh diễm khiến trước mắt người ta sáng ngời.
“Phương đạo hữu đúng không?” Ngay sau đó, trong xe rồng truyền ra một âm thanh bình thản không nghe ra vui buồn.
Bái Hỏa giáo chủ rất quen thuộc giọng nói này, chính là bản tôn Nhân Hoàng không thể nghi ngờ. Trên Thất Thải Tường Vân, Phương Tri Hành đứng khoanh tay, y bào tung bay thản nhiên nói: “Tại hạ chính là Phương Tri Hành, bái kiến Nhân Hoàng.”