Chương 129: Kế hoạch (3)
Chương 129: Kế hoạch (3)
Ôn Ngọc Đông vội nói: “Đúng vậy, tân binh nhập ngũ đủ 1 năm thì có thể học đao pháp.”
Phương Tri Hành thừa cơ sờ đại hoàn đao bên hông mình, khẽ mỉm cười và nói: “Ta cũng có hứng thú với đao pháp, ngươi rảnh thì dạy ta đi.”
“Không dám không dám, chỉ là chút tài mọn, ta nào dám múa rìu qua mắt thợ với Phương giáo đầu.”
Ông Ngọc Đông cúi đầu, vẻ mặt hơi khó xử, nhưng giữa 2 hàng lông mày lại ẩn chứa sự kháng cự và ý thù địch khó phát giác.
Phương Tri Hành trông mặt mà nói chuyện, thấy thế thì không thèm để ý nữa, nhanh chóng bước xuống đài cao, đi tới trước mặt 300 Cung Binh.
“Toàn thể hành lễ, bái kiến giáo đầu!”
Cao Đại Hưng đứng thẳng lưng, hét lớn.
Xoạt!
300 Cung Binh đồng loạt thi lễ, cảnh tượng khá hoành tráng.
Tình cảnh này khiến trong lòng Phương Tri Hành dâng lên một cảm giác hào tình vạn trượng.
“Miễn lễ.”
Phương Tri Hành mặt không thay đổi, chắp tay nói: “Chư vị huynh đệ, ta đã làm giáo đầu của các ngươi, vậy ta sẽ toàn tâm toàn ý truyền thụ kỹ thuật bắn tên tinh diệu nhất cho các ngươi, bồi dưỡng các ngươi trở thành xạ thủ hàng đầu.”
Lời này vừa nói ra, các Cung Binh đều lộ vẻ chờ mong.
Bọn họ đã từng chứng kiến 10 người nhóm Hoàng Đại Thuận luyện tập kỹ thuật bắn tên như thế nào.
Tư thế bắn tên và bia ngắm vừa tiêu chuẩn vừa trôi chảy, mang đến cho mọi người cảm giác rất mới mẻ.
Phương Tri Hành đảo mắt, lên tiếng: “Hoàng Đại Thuận, Đặng Tư Vượng, Trương Đại Hà, …”
“Mười người các ngươi ra khỏi hàng!”
Gần như ngay lập tức, 10 người nhóm Hoàng Đại Thuận ra khỏi hàng, bước tới hàng đầu tiên của đội ngũ, đứng thẳng tắp, mắt không chớp, vẻ sùng kính hiện trên mặt bọn họ.
Phương Tri Hành tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, 300 Cung Binh sẽ chia làm 10 tiểu đội, do mỗi người trong nhóm Hoàng Đại Thuận đảm nhiệm chức đội trưởng, các đội trưởng thay ta truyền thụ xạ thuật mà ta đã dạy cho bọn họ.
10 tiểu đội chia ra huấn luyện, sau đó cứ cách 10 ngày tiến hành tranh tài 1 lần.
Người có biểu hiện tốt nhất trong đội ngũ sẽ nhận được phần thưởng, người có biểu hiện kém cỏi nhất sẽ chịu trừng phạt.”
Phương Tri Hành nhìn sang Cao Đại Hưng, phân phó: “Lão Cao, ngươi giám sát và chỉ điểm cho 10 đội ngũ này, sau đó căn cứ kết quả khảo hạch tuyển chọn ra 10 xạ thủ ưu tú nhất.”
Cao Đại hưng trịnh trọng nói: “Giáo đầu xin hãy yên tâm, ti chức nhất định nghiêm khắc quản giáo, tuyệt đối không cô phụ sự kỳ vọng của ngài.”
Phương Tri Hành gật đầu, quay người rời đi.
Những việc khác cứ để Cung Binh doanh tự chơi.
Tế Cẩu cười ha ha, nói: “Giỏi lắm, mày tính làm chưởng quỹ rảnh tay à, đi làm còn mò cá, cái méo gì cũng kệ.”
Phương Tri Hành khinh thường nói: “Mắc gì tao phải lãng phí thời gian quý báu của mình lên người một đám phế vật chứ?”
Tế Cẩu cạn lời rồi, nó ngẫm nghĩ, do dự mãi mới nói: “Mày không sợ bọn họ sinh ra tâm tư khác rồi thoát ly khỏi sự khống chế của mày à?”
Phương Tri Hành cười lạnh lùng, nói: “Mày hiểu cái rắm, khoảng cách sinh ra cái đẹp, khoảng cách sinh ra uy nghiêm.
Tao càng xa cách bọn họ càng chứng tỏ tao sâu không thể dò và đáng sợ, khiến bọn họ càng không dám sinh ra tâm tư khác.”
Tế Cẩu không phục: “Điều mày nói là kinh nghiệm của quản lý nhân viên công ty, đây là trị quân, không giống.”
Phương Tri Hành tự tin đầy mình, cười nói: “Trị quân có 2 đại pháp bảo, một là thưởng phạt phân minh, mày càng công bằng công chính thì càng dễ thu phục lòng người.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, hỏi: “Còn pháp bảo thứ 2 thì sao?”
Phương Tri Hành nhếch khóe miệng, nói năng có khí khách: “Đương nhiên là thực lực mạnh rồi, ai mạnh nhất thì bọn họ sẽ phục người đó.”
Nghe vậy, trong lúc nhất thời Tế Cẩu không cách nào phản bác.
Không bao lâu sau, hai người họ đến nha sở Thông Phán.
Thoạt nhìn nha sở Thông Phán vắng vẻ, chỉ có vài người ở đó.
Phương Tri Hành bước qua cửa.
Một nha dịch ngồi sau cái bàn, chân bắt chéo, liên tục ngáp, mặt ủ mày chau.
Đột nhiên, hắn chú ý đến Phương Tri Hành, khi nhìn kỹ lại thì phát hiện bên hông Phương Tri Hành đeo 2 cái lệnh bài thân phận.
Một cái là huy hiệu khắc nổi bằng bạc của Giáo đầu Cung Binh, cái kia là ngọc bài Hương chủ Thiết Sơn môn.
“Ngươi là…”
Nha dịch thay đổi sắc mặt, lập tức nhận thức được Phương Tri Hành là ai, bèn đứng dậy, cúi đầu khom lưng, cười nói: “Hóa ra là Phương giáo đầu ghé qua, tiểu nhân bái kiến Phương giáo đầu.”
Phương Tri Hành đảo mắt quanh đại sảnh, hỏi: “Người đi đâu hết rồi? Đinh tổng bộ đầu đâu?”
Nha dịch dang tay, nói: “Đều ở nhà ngủ rồi.”
Phương Tri Hành sửng sốt, cau mày: “Đêm qua bọn họ làm gì vậy?”
“Haizz!”
Nha dịch thở dài, giải thích: “Đổng gia và Lưu gia đánh nhau!”
Phương Tri Hành không nhịn nổi bật cười lớn, nhất thời hứng thú, ngồi xuống trò chuyện: “Kể rõ ta nghe xem.”
Thấy thế, nha dịch cũng thả lỏng, cười hì hì: “Lão gia nhà họ Lưu tin lời lão gia nhà họ Đổng, tham gia vào ván cược lớn do Lư đường chủ mở, kết quả chớp mắt thua sạch 4 phần tài sản!