Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 130 - Chương 130: Kỳ Đao

Chương 130: Kỳ đao Chương 130: Kỳ đao

Lão gia nhà họ Lưu tức đến mức trở mặt luôn, dẫn theo một đám gia đinh đánh tới Đổng phủ, huyên náo đến gà bay chó chạy, nguyên đêm không được yên ổn.

Hehehe, cũng nhờ Đinh tổng bộ đầu phải ra mặt giữ trị an, khuyên giải 2 nhà suốt cả đêm.”

Phương Tri Hành hiểu chuyện, bật cười: “Đinh tổng bộ đầu của các ngươi, dạo này bị vận rủi rơi trúng đầu à, sao toàn gặp chuyện xấu không vậy?”

“Chứ còn gì nữa!”

Nha dịch cũng cảm thấy xúi quẩy, đột nhiên hắn lại cảm thấy lời này nói ra không ổn, vội vàng bổ sung: “Tổng bộ đầu cũng không phải toàn gặp chuyện xấu, nghe nói tiểu thiếp của ngài ấy có tin vui rồi.”

Đầu Phương Tri Hành nhảy số, hỏi thăm nhà của Đinh Chí Cương ở đâu, sau đó cậu trở về biệt viện, cưỡi ngựa rời khỏi nha môn.

[Kỵ Sư Sơ Cấp viên mãn].

[Kỹ năng bộc phát: Nhảy Qua Chướng Ngại Vật (Lv1)].

Bây giờ, Phương Tri hành đã là Kỵ Sư Sơ Cấp, cưỡi ngựa nhẹ nhàng.

Thậm chí, cậu có thể cưỡi ngựa nhảy dựng lên, phóng qua một vài chướng ngại vật không cao lắm.

[Điều kiện đạt được Kỵ Sư·Trung Cấp viên mãn:

1, Trở thành Kỵ Sư Sơ Cấp (Đã hoàn thành)

2, Làm bạn qua đêm với ngựa: 3 lần (chưa hoàn thành)

3, Cho ngựa ăn liên tục trong: 30 ngày (chưa hoàn thành)

4, Đỡ đẻ cho một con ngựa cái (chưa hoàn thành)

5, Cưỡi ngựa trên 30.000m (chưa hoàn thành)].



Vó ngựa thoăn thoắt, băng đường phố qua ngõ hẻm.

Kỳ thật, phủ đệ của Đinh Chí Cương cách nha môn khá gần, chỉ đi qua ba con phố là đến.

Có điều, Phương Tri Hành đến thăm hỏi người ta, đương nhiên không thể đi tay không được.

Huống hồ, cậu còn muốn cầu cạnh Đinh Chí Cương.

“Ưm, đi ra phố xá mua mấy món lễ vật trước.”

Phương Tri Hành cưỡi con ngựa cao to, cộc cộc cộc, rêu rao khắp nơi.

Dù cậu không có ý khoe khoang, nhưng vô hình chung lại mang đến cho người ta cảm giác hăng hái.

Tế Cẩu lè lưỡi, cun cút chạy theo sau, tỏ vẻ rất vui sướng.

Không biết tại sao, khi chạy như thế này, nó tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Có lẽ…

Niềm vui của cún con chỉ đơn giản như vậy.

Một lát sau, 2 người bọn họ cùng thông qua 1 cây cầu đã, đi tới một phố xá phồn hoa.

Nhìn từ xa, các cửa hàng tửu lâu mọc san sát, người đi đường đông như kiến.

Mùi thơm của đồ ăn ngon tràn ngập trong không khí.

“Phương Tri Hành, có đồ ăn ngon!”

Tế Cẩu không khỏi phấn chấn, nước miếng lập tức chảy ra.

Phương Tri Hành cạn lời, nghiêng đầu nhìn Tế Cẩu.

Bụng của con chó chết tiệt này vẫn rất to, rõ ràng là trạng thái ăn quá no.

Nhưng khi Tế Cẩu ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt thì hoàn toàn kích động.

Chỉ chốc lát, Tế Cẩu ngoe nguẩy cái đuôi, dừng lại trước 1 gian hàng bán bánh thịt bằm, đi không nổi nữa.

“Kiếp trước mày vừa nhìn thấy mỹ nữ là không dời nổi bước chân, kiếp này mày tiến bộ rồi, giới sắc luôn!”

Phương Tri Hành tặc lưỡi, cười khẩy.

Tế Cẩu chợt bừng tỉnh, cười ngại ngùng: “Mày hiểu cái rắm, thế này gọi là chỉ có đồ ăn ngon và tình yêu là không thể phụ lòng.”

Phương Tri Hành không thèm để ý đến nó nữa, thúc ngựa đi về phía trước.

“Chẹp…chẹp~”

Tế Cẩu liếm lưỡi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhờ chút lý trí còn sót lại đánh bại cơn thèm ăn mãnh liệt của nó.

“Gấp cái gì, đợi tao với!”

Tế Cẩu băng qua đám đông, nhanh chóng đuổi theo.

Phương Tri Hành đi dạo dọc con phố, mua vài thứ cậu cảm thấy đẹp, sau đó quay lại đường cũ trở về.

“Phương Tri Hành, hay là mày mua cái bánh thịt bằm cho tao nếm thử đi?”

Lúc trở về, Tế Cẩu kìm lòng không đặng, lại đứng trước gian hàng bánh lần nữa.

“Chá~”

Phương Tri Hành làm như không nghe thấy, thúc ngựa phi thật nhanh.

Đột nhiên!

Từ tầng 2 trà lâu phía bên phải đường xuất hiện một bóng người khôi ngô, thình lình nhảy xuống.

Con ngươi của Tế Cẩu co rút.

Chỉ thấy cơ bắp toàn thân người kia phồng lên giống như Cự Hùng hung hãn, cánh tay phải giơ lên cao, bắp tay to dị thường, tay phải hóa thành móng vuốt sắc nhọn, lăng không nhào về phía Phương Tri Hành, phía trên sau đầu cậu chính là điểm mù.

“Cẩn thận!” Tế Cẩu kinh hãi, lập tức truyền âm.

Gần như cùng lúc!

“Cẩu tặc, ta đợi ngươi lâu lắm rồi, chịu chết đi!”

Một tiếng hét chói tai truyền ra, trong giọng nói thô ráp tràn đầy hận ý không thể nói thành lời.

Phương Tri Hành bỗng quay đầu liếc nhìn khoảng không phía trên đầu, một vệt bóng đen bao phủ xuống, gió mạnh gào thét.

Cậu không chút do dự, nẩy thân thể vọt lên, 2 chân chạm lên yên ngựa, thuận thế dậm chân.

“Kỹ năng bộc phát·Thảo Thượng Phi”.

Phương Tri Hành nhẹ nhàng nâng người nhảy lên, đồng thời xoay lại và thấy rõ người đánh lén mình.

Đối phương mặc chiếc váy đỏ tươi, đeo mặt nạ, dáng người cực kỳ cường tráng, mình hổ thân gấu, chỗ ngực phồng lên.

Thế mà lại là 1 nữ nhân!

Nữ nhân hùng tráng dị thường!

Sát chiêu mà ả thi triển rõ ràng là Hùng Phác Thủ!

Hai người bọn họ, 1 người bổ nhào xuống, 1 người phi lên cao, lướt qua nhau giữa không trung.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0