Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 131 - Chương 131: Kỳ Đao (2)

Chương 131: Kỳ đao (2) Chương 131: Kỳ đao (2)

Nữ tử hùng tráng che mặt tấn công hụt, trong mắt ả hiện lên vẻ kinh ngạc, như thể không ngờ rằng kinh công của Phương Tri Hành lại đỉnh như thế, khiến đòn đánh lén của ả vô ích.

Trong nháy mắt, ả vung tay ném bột phấn nổ tung, nhanh chóng khuếch tán xung quanh.

“Con mẹ nó, lại là vôi phấn!” Phương Tri Hành cạn lời.

Nhân lúc bột phấn tràn ngập, nữ tử hùng tráng che mặt quay đầu bỏ chạy, xông qua đám đông, bỏ trốn mất dạng.

Phương Tri Hành muốn đuổi theo.

Nhưng vôi phấn đã làm cho người đi đường rối loạn, mọi người chạy tán loạn, xô đẩy lẫn nhau, người chen kẻ lấn thành một mớ hỗn độn.

Tầm nhìn của Phương Tri Hành bị vôi phấn che mất, lại thêm đám người đột phát hỗn loạn, trong nháy mắt, không thấy tung tích của nữ tử hùng tráng che mặt kia đâu.

“Tế Cẩu, đuổi theo!” Phương Tri Hành truyền âm.

Tế Cẩu chảy nước mắt, gào lên: “Truy cái rắm, vôi phấn rơi vào trong mắt tao, cay quá đi, mau cứu tao!”

Mặt Phương Tri Hành giật giật.

Vừa nãy, Tế Cẩu vội chạy tới, định giúp đỡ Phương Tri Hành.

Nhưng thật không may, đúng lúc nó bị vôi phấn nổ tung bay vào mắt.

“Hí hí hí~”

Phương Tri Hành ghì chặt con ngựa trắng đang kích động, rồi ôm lấy Tế Cẩu, dẫn nó chạy nhanh đến trước một quầy ăn vặt.

“Ông chủ, cho ta mượn chút dầu dùng.”

Phương Tri Hành nắm góc áo của mình, chấm 1 chút dầu ăn, lau mắt Tế Cẩu, bôi sạch vôi phấn.

Tế Cẩu thở phào, kêu lên: “Má ơi, khó chịu chết lão tử, suýt chút mù mắt cún của ta rồi.”

Phương Tri Hành hỏi: “Mày có nhớ mùi của nữ nhân kia không?”

Tế Cẩu ngạc nhiên nói: “Hả, đấy là nữ nhân ư?!”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Có lẽ là phản phỉ cướp sông, đồng bọn của Quách Định Sơn.

Tế Cẩu chợt ngượng ngùng đáp: “Mũi tao bị nghẹt do vôi phấn nên không ngửi được mùi của ả.”

Phương Tri Hành nhếch môi, sắc mặt hơi u ám, nghiến răng nói: “Haizz, quả thật tao đã bị người ta để mắt tới, đồng bọn của Quách Định Sơn vẫn luôn chờ cơ hội tìm tao báo thù.”

Tế Cẩu hít 1 hơi, tặc lưỡi nói: “Mẹ nó, sao cướp sông biết được hôm nay chúng ta phải ra ngoài…”

“Đợi chút!”

Tế Cẩu không khỏi giật mình, hắn nhớ Phương Tri Hành từng nói trong nha môn có gian tế.

Phương Tri Hành hiển nhiên cũng nhận ra điểm này, cười lạnh và nói: “Xem ra, tên gian tế kia có thể nắm giữ hành tung của ta bất cứ lúc nào.”

Cậu suy nghĩ một chút, phân tích: “Chắc hẳn không chỉ có 1 gian tế. Ví dụ, ở trong nha môn có 1 gian tế luôn theo dõi tao, khi hắn phát hiện tao rời khỏi nha môn, có lẽ sẽ không mạo muội đi theo tao mà báo cho người khác theo dõi tao, tên gian tế thứ 2 này chắc chắn cũng thuộc nội bộ nha môn hoặc ở gần nha môn.”

Tế Cẩu tán thành, hít vào: “Mẹ nó, đúng là khó lòng phòng bị!”

Phương Tri Hành hít sâu, không chần chừ nữa, ôm lấy Tế Cẩu leo lên ngựa, thúc ngựa rời đi.

Mặt trời đã lên cao.

Cuối cùng, Phương Tri Hành và Tế Cẩu cũng tới trước cửa Đinh phủ, xuống ngựa, chỉnh trang lại bộ dạng, gõ cửa bước vào.

Lúc này, Đinh Chí Cương vừa mới thức dậy, đang ăn sáng.

“Haha, lão đệ tới rồi à!”

Đinh Chí Cương nhiệt tình hàn huyên, có điều hắn cũng khá bất ngờ, không nghĩ tới Phương Tri Hành sẽ chạy đến nhà hắn.

Phương Tri Hành cười nói: “Nghe nói tẩu tẩu có tin vui, tiểu đệ đặc biệt đem lễ vật đến chúc mừng đại ca trước.”

Trong lúc nói chuyện, lễ vật được đưa tới.

“Haha, lão đệ thật có lòng, quả nhiên ta không nhìn lầm người…”

Đinh Chí Cương vui vẻ nhận lễ vật, không khỏi liếc nhìn vài lần, sắc mặt lập tức thay đổi mạnh.

Lễ vật rất nhiều, ngoại trừ son phấn bột nước, còn có một số đồ trang sức cùng 2 vạn đồng tiền.

“Hào khí!”

Đinh Chí Cương phấn kích, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành như có điều suy nghĩ, liên tục mời Phương Tri Hành vào phòng ngồi.

Hai người trò chuyện sôi nổi một lúc.

Phương Tri Hành nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính, tay sờ lên đại hoàn đao, cười nói: “Đại ca đưa đao cho ta, dùng rất tốt, chỉ tiếc…”

Đinh Chí Cương cau mày nói: “Sao vậy, lão đệ gặp phải vấn đề gì? Mau nói ta nghe.”

Phương Tri Hành dang tay nói: “Ta lại không có đao phổ.”

Trong lòng Đinh Chí Cương bỗng sáng tỏ, lập tức hiểu ra ý đồ hôm nay Phương Tri Hành đến đây, hắn bật cười lớn: “Đao phổ, vừa hay ta có một bản.”

Phương Tri Hành mừng rỡ nói: “Đại ca có thể cho tiểu đệ mượn xem chút được không?”

Đinh Chí Cương cười nói: “Có gì mà không được?”

Phương Tri Hành do dự nói: “Ta nghe nói, công pháp thuộc vật cấm, không được sự cho phép của môn phiệt thế gia thì cấm giữ riêng và đưa cho người khác, đại ca cho ta mượn đao phổ thì có gây phiền phức gì cho huynh không?”

“Không!”

Đinh Chí Cương xua tay, cười nói: “Đúng là môn phiệt thế gia đã lập quy tắc như vậy, nhưng dưới tình huống bình thường, phạm vi cấm chỉ là công pháp từ cấp bậc Ngũ Cầm cảnh trở lên.

Đao phổ ta cho đệ mượn tên là &LTChi;ến Kỳ Đao Thập Tam Thức> chỉ có 2 tầng công pháp, cùng lắm cũng chỉ có thể tu luyện đến Đại Mãng cảnh viên mãn mà thôi.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0