Chương 1302: Phi thăng (3)
Chương 1302: Phi thăng (3)Chương 1302: Phi thăng (3)
Mạnh Trường Canh võ trán, tỉnh ngộ nói: “Đúng đúng, chúng ta tình cờ gặp nhau trên đường, vừa gặp đã thân, trò chuyện rất vui vẻ..” Phương Tri Hành kéo hắn dậy rồi cười nói: “Đi thôi, chúng ta về thành trước, ta mời ngươi uống rượu.”
“Được!”
Mạnh Trường Canh cười sảng khoái, hắn lập tức bay lên không trung.
Phương Tri Hành dẫn Tế Cầu đi theo sau.
Bọn họ nhanh chóng bay đến tòa thành cách đó 300 dặm. Phương Tri Hành vừa bay vừa truyền âm cho Tế Cẩu, giới thiệu: “Ö thiên hạ Thượng Thương, tu hành giả và phàm nhân được xem là hai chủng tộc khác hẳn nhau, bọn họ hoàn toàn sống tách biệt. Phàm nhân sống chung với phàm nhân, tu hành giả cũng sống với nhau, không sống chung với phàm nhân.
Thành phố nơi tu hành giả sinh sống thường được gọi là “Tiên thành”
Tế Cẩu hiểu ra, nó chép miệng nói: “Đây chính là tiên phảm khác biệt chứ gì, Tiên Nhân khinh thường chuyện sống chung với phàm nhân” Tiên nhân và phàm nhân là hai chủng tộc, khác biệt giống như con người và con khi.
Hai người một chó đến trước cổng tiên thành, nhẹ nhàng đáp xuống.
Trong tiên thành cấm bay, trừ khi ngươi là cao thủ Đại Thừa trở lên.
Phương Tri Hành ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cổng thành có viết ba chữ lớn mạnh mẽ:
“Thành Lô VI” Tiên thành này được bao phủ bởi một pháp trận khổng lồ, thậm chí mắt phàm nhân còn không thể nhìn thấy nó.
Cổng thành người đến người đi, tấp nập không ngừng.
Mỗi người vào thành đều phải xuất trình lệnh bài thân phận. Đương nhiên Phương Tri Hành không có thứ này, nhưng Mạnh Trường Canh bằng lòng làm người bảo lãnh cho cậu, cậu thuận lợi làm một lệnh bài thân phận tạm thời.
“Ngươi có thể vào thành, nhưng cần phải nộp thêm một khoản phí theo đầu người, mười viên tiên ngọc hạ phẩm” Vệ binh canh giữ thành giơ hai ngón tay lên: “Chó của ngươi cũng phải nộp phí vào thành, tổng cộng hai mươi viên”
Bên trong tiên ngọc chứa tiên khí, vừa có thể đáp ứng nhu cầu tu luyện, vừa trổ thành tiền tệ lưu thông của thế giới này.
Phương Tri Hành không nói gì thêm, cậu lấy một cái túi từ trong ngực, đổ 20 viên tiên ngọc màu trắng đục giống như ngọc bích ra.
Cậu lấy số tiên ngọc này từ trên người Mạnh Trường Canh.
Cứ như vậy, Phương Tri Hành và Tế Cẩu thuận lợi tiến vào tiên thành.
Vừa vào thành, Tế Cầu không nhịn được mà hít sâu vài hơi, chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, lông da ngứa ngáy, rất kích thích.
“Phương Tri Hành, mày có cảm thấy khác thường không?” Tế Cầu có chút không hiểu.
Phương Tri Hành truyền âm nói: “Có tiên khí trong không khí, mày đang hấp thụ tiên khí” Tế Cẩu lập tức hiểu ra, nó tò mò hỏi: “Rốt cuộc tiên khí là øì?”
Phương Tri Hành đã sớm tam nhãn xác nhận, cậu đáp: “Tinh hoa thiên địa của tầng bốn là hạt Sinh Mệnh Kim Chúc, đến thứ ba, Sinh Mệnh Kim Chúc lại được phân giải, biến thành hạt nhỏ hơn nữa, chính là tiên khí”
Tế Cầấu giật mình: “Nói cách khác, Sinh Mệnh Kim Chúc xuyên suốt tầng 345, là vật chất nguồn gốc của tất cả năng lượng!”
Phương Tri Hành cũng cho là vậy, cậu khẽ thở dài: “Chính vì cùng nguồn gốc, cho nên tao mới có thể thúc giục được <Tr;ấn Ngục Kiếp Công> của vị tiên nhân kia”
Trong lúc truyền âm với nhau, bọn họ đã bước vào thành... Tiên thành trong tưởng tượng là điện ngọc quỳnh lâu, vân liễu phong hà, tiên hạc bay lượn, con đường và kiến trúc cổ xưa tràn ngập dấu vết lịch sử, tràn ngập thần bí và xinh đẹp.
Phương Tri Hành và Tế Cầu đi vào thành Lô Vĩ, phóng mắt nhìn lại, đột nhiên cảm giác kinh ngạc. Mỗi một chỗ, từng góc của thành Lô Vĩ đều hoàn mỹ phù hợp với tất cả tưởng tượng về Tiên thành của bọn họ.
Ví dụ trên ngã tư đường, mây mù lượn lờ, hơi nước bốc lên giống như tiên cảnh, đẹp như bức tranh.
Người qua lại đi trên đường, tay áo bay bay giống như đằng vân giá vũ, mỗi người đều là tiêu sái như đại la thần tiên. Không bao lâu, hai người một chó đi đến góc đường.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một tửu quán. Mạnh Trường Canh cười nói: “Phương lão đệ, tuy mặt tiền của quán này không lớn nhưng 'rượu Vua Kiến' mà bọn họ bán lại là tiếng lành đồn xa, nào nào nào, ta mời đệ nếm thử”
Phương Tri Hành không thể làm gì khác.
Hai người tiến vào tửu quán, chọn một cái bàn trong góc ngồi xuống.
Tế Cầẩu ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Phương Tri Hành, sau đó nằm úp sấp dưới cái bàn, có vẻ cực kỳ vô hại.
“Hai vị gọi món gì?” Bà chủ lắc mông đi tới, nhiệt tình tiếp đón.
Phương Tri Hành liếc nhìn bà chủ, dáng người uyển chuyển, rất có tư sắc.
Đáng tiếc, cô chỉ là một tu sĩ cấp bậc Bách Ngưu cảnh, phỏng chừng Phương Tri Hành nhẹ nhàng đụng cô đã có thể ép cô thành thịt nát. Mạnh Trường Canh liên nói: “Trước lấy một bình 'rượu Vua Kiến' kết hợp với vài món nhắm rượu”
“Có ngay!” Bà chủ nâng cao giọng thét to một tiếng.
Chỉ chốc lát, cô bưng tới một bầu rượu hai ly dạ quang cười nói: “Bầu rượu Vua Kiến' này mới ủ ra, tiên khí cực kỳ nồng đậm, mời hai vị đạo hữu chậm rãi thưởng thức.”
Bầu rượu không lớn, nhiều lãm là 300ml.
Nhưng giá cả lại cao tới 120 tiên ngọc.