Chương 1315: Người xưa
Chương 1315: Người xưaChương 1315: Người xưa
Phương Tri Hành dùng thực lực Túc Mệnh cảnh, đi lại trong Bản Sơn phái như vào chỗ không người, thật sự quá dễ dàng.
Một bảo khố hiện ra trước mắt, có rất nhiều phòng chứa đô bên trong, từng phòng từng phòng, lại được phân loại rõ ràng, bao gồm các loại bảo dược, kỳ trân dị bảo, vật liệu rèn đúc, vần vần.
Thật trùng hợp, Phương Tri Hành mới đến, không có một xu dính túi, cậu đang rất cần số bảo vật này.
“Đến đây, tất cả đều là của ta... Phương Tri Hành tìm mấy túi trữ vật trước, rồi mới đóng gói tất cả bảo vật mang đi.
Đương nhiên, cậu không quên vơ vét tiên ngọc.
Tiên ngọc trông bề ngoài giống như ngọc đẹp, thực chất chính là vật kết tinh của tiên khí.
Tiên ngọc hạ phẩm có số lượng nhiều nhất, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm theo thứ tự giảm dần. Một viên tiên ngọc trung phẩm, tương đương với một vạn viên hạ phẩm. Gia tài của Bàn Sơn phái khá phong phú, tuy bọn họ không có tiên ngọc cực phẩm và thượng phẩm, nhưng có hơn sáu nghìn viên trung phẩm, cũng có hàng triệu viên hạ phẩm, chất đống như núi. Phương Tri Hành vơ vét tất cả.
[1, Dự đoán tương lai của bản thân ít nhất 3 lần, đồng thời tất cả đều thành hiện thực (đã hoàn thành)|
“Tốt”
Trong lòng Phương Tri Hành mừng rỡ, cậu đã thuận lợi hoàn thành điều kiện 1 và 2. Điều kiện 3 là luyện hóa 100 viên tiên ngọc trung phẩm. Lúc trước cậu còn không có tiên ngọc trung phẩm, bây giờ đã có đủ rồi.
“Đi thôi!”
Phương Tri Hành không chút do dự, nhanh chóng chuồn ra khỏi Bàn Sơn phái, tránh xa chiến trường hỗn loạn.
“Tao ở bên này.
Một con chó đen to lớn lao ra, đáp xuống bên cạnh Phương Tri Hành. Phương Tri Hành lập tức đưa một gói đồ cho Tế Cấu, đặn dò: “Mau nhanh thôi”
Tế Cầu hiểu ý, nó ngậm gói đồ rồi co cẳng bỏ chạy.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Đón ánh bình minh xinh đẹp, Phương Tri Hành thong thả quay trở lại, rồi gia nhập vào cuộc hỗn chiến một lần nữa. Hai bên chủ yếu tập trung chém giết trong pháp trận, đánh từ sáng đến chiều, đều có thương vong.
Cho đến khi mặt trời lặn, cuối cùng Du Long lão tổ Ôn Thủ Huấn cũng xuất hiện, làm người hòa giải.
Sau đó Chúc Thính Triều và Nghiêm Thành Pháp ngừng chiến.
Trận chiến này, Chúc Thính Triều không thể hoàn toàn trấn áp Nghiêm Thành Pháp, nhưng cũng đã chiếm hết lợi thế.
V I P T R U Y E N F U L L -K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Vì vậy, tương lai ông ta dự đoán ít nhất đã hoàn thành bảy phần, không kiếm được bao nhiêu, nhưng cũng sẽ không bị phản phệ.
Tình hình của Bành Duy Hưng cũng gần như vậy. Nhưng tàng thư các của Bàn Sơn phái bị đốt, bảo khố bị dọn sạch, chắc chắn là tổn thất nặng nê.
Vì vậy!
Cục diện chỉ có Bàn Sơn phái là kẻ thua cuộc ra đời...
Khi màn đêm buông xuống, mưa đột nhiên trở nên tâm tã. Giọt mưa cực lớn đập mạnh trên mặt đất, che trời lấp đất thổi quét đến, bắn lên từng bọt nước giống như ngần hà treo ngược.
Trời đổ mưa, mọi người của Thính Triều ổ từ thành nam chiến thắng trở về, trạng thái khác nhau.
Có người vẫn chiến ý dâng trào, cực kỳ hưng phấn, uống rượu, kêu gảo mình phải một đánh mười.
Có người bị thương không nhẹ, đi nằm trong y quán. Một vài người khác không bị thương, thể xác và tỉnh thần đều mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Dưới màn mưa, một người một chó khiêm tốn trở về động phủ của Lý Tinh Lạc. Phương Tri Hành khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một đống tiên ngọc trung phẩm bắt đầu luyện hóa.
Vù vù ~
Chỉ một thoáng, lượng lớn sương trắng tràn ra từ trong tiên ngọc trung phẩm, tất cả đều là tiên khí, nông đậm mà mênh mông.
Tiên khí dạng sương mù cuồn cuộn, rất nhanh tràn ngập cả mật thất khiến người ta vươn tay không thấy năm ngón. “Tiên khí thật nhiều, khó trách một tiên ngọc trung phẩm có thể bằng một vạn tiên ngọc hạ phẩm”
Phương Tri Hành bị chấn động nho nhỏ, cậu lập tức tập trung tỉnh thần, thúc giục Trấn Ngục Kiếp Công luyện hóa tiên khí tốc độ cao nhất. Một đêm cố gắng nhưng cậu chỉ luyện hóa được hai miếng mà thôi.
“Má, tao còn cho rằng luyện hóa 100 miếng tiên ngọc trung phẩm rất nhanh có thể hoàn thành cơ, không ngờ là một công trình lớn”
Phương Tri Hành than khẽ. Nhưng mà thứ cậu có là thời gian, không vội, chậm rãi luyện hóa là được.
Vì thế trong ngày tháng sau đó, Phương Tri Hành chuyên tâm, một lòng một dạ luyện hóa tiên ngọc trung phẩm. Nhoáng cái hơn mười ngày trôi qua...
Rầm rầm rầm ~
Sáng hôm nay, đột nhiên có người điên cuồng gõ cửa. Cho dù Phương Tri Hành đã sớm treo bảng bế quan ở ngoài cửa nhưng đối phương nhìn như không thấy, không chút khách sáo phá cửa. Phương Tri Hành nhíu mày, thả ra thần hồn cảm ứng, lập tức phát hiện bên ngoài có hai người đến. Chúc Văn Cát còn có một đệ tử chân truyền khác Đặng Cẩm Lâm.
Ngày đó, mỗi người ăn một cái tát của Phương Tri Hành còn có hai người bọn họ.
Chúc Văn Cát bối cảnh sâu dày, chẳng những là huyết mạch của Chúc Thính Triều còn là Tiên Thiên Linh Thể, thiên phú dị bẩm, vô cùng được sủng ái, ở trong môn phái gần như vô pháp vô thiên, không bị bó buộc.