Chương 1316: Người xưa (2)
Chương 1316: Người xưa (2)Chương 1316: Người xưa (2)
Xét về quan hệ, Lý Tinh Lạc là biểu ca của Chúc Văn Cát. Đặng Cẩm Lâm cũng là biểu ca của Chúc Văn Cát.
Ba gia tộc tu tiên thông qua liên hôn buộc định với nhau. Hết cách, mặc dù là gia tộc tu tiên truyền thừa đã lâu cũng có phân ra mạnh yếu.
Kẻ yếu thường sẽ lựa chọn phụ thuộc vào cường giả từ đó đạt được sinh tôn và không gian phát triển.
Chúc gia có Túc Mệnh cảnh Kiến Thiên Địa lão tổ tọa trấn, ở trên Bạch Thu tinh thuộc gia tộc tu tiên đứng đầu, thế lực khổng lồ, cây lớn rễ sâu. Hai nhà Lý Đặng chỉ có Luân Hồi cảnh giữ thể diện, không thể không phụ thuộc vào Chúc gia, cùng nhau vinh nhục.
Nguyên nhân chính là như vậy, từ nhỏ Lý Tinh Lạc và Đặng Cẩm Lâm đã cùng Chúc Văn Cát ở chung với nhau, đọc chung, học chung, không phải ăn uống thì là cá cược.
“Làm sao mới mở cửa?” Chúc Văn Cát bất mãn nói.
Phương Tri Hành vỗ ngực, ho khan nói: “Haiz, lần trước tấn công Bàn Sơn phái, ta bị chút nội thương, luôn bế quan điều dưỡng mà. Các ngươi tìm ta có chuyện øi?”
Chúc Văn Cát đáp: “Ngươi sẽ không quên hôm nay là ngày øì chứ? Hội Nguyên Hoa đó!” Lúc này Phương Tri Hành mới nhớ ra, trên Bạch Thu tỉnh có ngày hội truyền thống “Hội Nguyên Hoa”, giống như lễ tình nhân.
Ngày này nam nữ đến tuổi kết hôn sẽ ăn mặc tinh tế, đi ra khỏi nhà, dạo phố chèo thuyền, tụ tập với nhau tham gia các hoạt động, tìm kiếm một nửa kia.
Phương Tri Hành cười nói: “Sao ta có thể quên hội Nguyên Hoa được chứ, đây không phải thân thể có thương tích, lòng có dư mà lực không đủ à”
“Xạo xạo!”
Chúc Văn Cát hét lên: “Hôm nay chỉ cần ngươi còn một hơi, nhất định phải đi theo ta. Hôn sự của ngươi và muội muội ta có thể thành hay không, phải xem biểu hiện hôm nay của ngươi.”
Trong đầu Phương Tri Hành nhất thời hiện lên một nữ tử tai to mặt lớn.
Chúc Văn Cát có một người muội muội tên là Chúc Xuân Bình, không có dung mạo, không có dáng người, tính tình dường như còn rất nóng nảy.
Lý Tinh Lạc chưa từng thích cô ta.
Nhưng gia tộc Lý thị cực kỳ muốn kết nối sâu sắc hơn quan hệ giữa Lý gia và Chúc gia, buộc Lý Tinh Lạc theo đuổi Chúc Xuân Bình.
Lý Tinh Lạc cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải giả ý xu nịnh mong Chúc Văn Cát hỗ trợ giật dây bắc cầu, lúc này mới có chuyện vặt vãnh hôm nay. Nghĩ đến mấy điều này, trong lòng Phương Tri Hành rất cạn lời. Nhưng mà nếu cậu đã lấy được thân phận của Lý Tinh Lạc đương nhiên cũng phải lấy phiền phức của hắn. “Trước khi ta thăng lên đến 'Kiến Tự Kỷ; tốt nhất đừng gây thêm phiền phức”
Tâm thần Phương Tri Hành vừa động, cười nói: “Đi đi đi, vậy thì đi”
Ba người cực kỷ thích thú rời khỏi Thính Triều ổ.
Phương Tri Hành đi trên đường, phóng mắt nhìn lại, bên trong thành các nơi giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, cực kỷ náo nhiệt. Người trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ rực rõ có thể nhìn thấy khắp nơi.
Người trẻ tuổi tay câm một bó hoa tươi, gặp được cô gái diện mạo khá ổn sẽ tặng một đoá. Nếu cô gái cảm thấy đối phương cũng được thì giữ hoa tươi.
Ngược lại trong thùng rác sẽ có thêm một đoá hoa tươi tàn tạ.
Chúc Văn Cát mang theo rất nhiều hoa tươi, thu trong túi trữ vật, mỗi lần gặp được nữ tử dung mạo không tâm thường lập tức võ túi trữ vật giống như ảo thuật vô cớ hiện ra một đóa hoa tươi, đưa đến trên tay cô gái, làm không biết chán.
Tên bề ngoài tuấn mỹ này rất dễ dàng câu được tiểu cô nương đến tay, chỉ chốc lát đã đưa Truyền Âm phù đến vài vị cô nương xinh đẹp.
Đặng Cẩm Lâm vô cùng hâm mộ nhưng lại không dám đoạt hào quang của Chúc Văn Cát, cho dù gặp được cô gái mình thích cũng không dám tặng hoa tươi.
Bất giác ba người đi tới một sơn trang tránh nắng, giá vé vào cửa thấp nhất lại cao tới 12000 tiên ngọc hạ phẩm. Cho dù như thế, cửa vẫn có rất nhiều người đang xếp hàng, một vé khó cầu.
Đơn giản là hôm nay công tử hảo môn, thiên kim phú gia trong thành sẽ tề tụ ð sơn trang tránh nắng, chọn lựa người trong lòng của mình. Ba người Phương Tri Hành một đường thông suốt tiến vào sơn trang tránh nắng, đi vào trong một hoa viên xinh đẹp.
Nơi đây chim hót hoa thơm, màu sắc sặc sỡ khiến kẻ khác vui vẻ thoải mái, thích hợp cho nam nữ nói chuyện yêu đương.
Liếc mắt nhìn qua, khắp nơi đều có áo quần sặc sỡ, trai xinh gái đẹp.
“Cảnh sắc thật đẹp...”
Chúc Văn Cát không khỏi mở cờ trong bụng, hắn thoải mái cười to, lập tức bày ra một tư thế quân tử nhẹ nhàng, đi dạo trong oanh oanh yến yến. Đặng Cẩm Lâm thấy vậy bĩu môi không dễ phát hiện, đột nhiên đề nghị: “Biểu đệ, trong đình nghỉ mát bên kia có vài nữ tử đánh đản, hứng thú cao nhã, chỉ bằng chúng ta qua xem thử” Chúc Văn Cát quay đầu nhìn sang, phấn chấn nói: “Được, nữ tử biết đánh đàn phần lớn là cực kỷ xinh đẹp”
Ba người hùng hổ nhanh chóng chạy đến đình nghỉ mát, nhìn chăm chú.
Quả nhiên, trong đình có bốn mỹ nhân ngồi ngay ngắn, đánh đàn thổi tiêu, cực kỳ vui Vẻ.