Chương 1331: Thu gặt (4)
Chương 1331: Thu gặt (4)Chương 1331: Thu gặt (4)
Ngọn lửa khủng bố mênh mông cuồn cuộn ra.
Tế Cẩu khiếp sợ không thôi, chỉ cho rằng Phương Tri Hành muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Nhưng người bên trong thành còn chưa biết cậu ta mà, hiện tại tàn sát hàng loạt cũng vô dụng!
Vù vù vùi
Bỗng nhiên, ngọn lửa ngập trời ngưng tụ thành một quyển lửa khổng lồ bao phủ vào bên ngoài tường thành của châu thành.
Ngọn lửa từ từ dâng lên, cao tới vài trăm thước, tạo thành một vòng tường lửa.
Trong giây lát, bên trong thành giống như biến thành một lò vi sóng khổng lồ, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.
Hơi nước nhanh chóng bốc lên, con đường nóng đến nứt đất.
Mọi người bị nướng, mồ hôi như mưa.
Dân chúng toàn thành quá sợ hãi đầu đi ra khỏi nhà, từng người nhìn tường lửa ngoài thành, chịu chấn động to lớn. Cùng lúc đó, người tu hành trong thành như gặp phải đại địch, người tu vi cao nhất chính là một ông lão cảnh giới Đại Thừa.
Lúc này, ông lão Đại Thừa kinh hãi muốn chết, không chút nghĩ ngợi liền bay lên, xông thẳng lên trời, ý đồ chạy thoát khỏi châu thành. Nhưng mà, ông vừa bay đến giữa không trung, một luồng sóng nhiệt lập tức đánh úp lại, nhiệt độ cao khủng bố không cách nào hình dung, y bào thiêu đốt, tóc và lông mi cuộn lại, làn da vô cùng đau đớn...
“Haiz!”
Ông lão Đại Thừa không cam lòng kêu một tiếng, rơi xuống cực kỳ nhếch nhác.
Những người tu hành khác cũng không muốn ngồi chờ chết, chen lấn xông đến bốn phương tám hướng tìm kiếm đường ra.
Đáng tiếc, quyển lửa không có góc chết, cả châu thành đã trở thành cá trong chậu.
“Lão phu Trâu Hoán Xuân chính là châu mục của Nguyên Thanh châu, xuất thân từ thành Nam Cung, xin hỏi là vị tiên nhân nào đại giá quang lâm?” Ông lão Đại Thừa run giọng hô.
Giọng nói này tiếng như sấm sét, truyền khắp từng góc của thành.
Sau nháy mắt, ngoài tường thành thong thả dâng lên một bóng dáng vạm vỡ khổng lồ.
Dân chúng toàn thành vươn dài cổ, trừng mắt há miệng, kìm lòng không đậu xuất hiện sợ hãi khôn cùng vô tận. “Huyết Hoàng!”
Phương Tri Hành thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình vạn trượng đứng vững ở ngoài thành, khủng bố như cùng.
Tình cảnh này chấn động mọi người đến đỉnh điểm.
“Ta là tiên nhân Phương Tri Hành, còn không quỳ xuống dập đầu?” Phương Tri Hành lạnh nhạt nói.
Ông lão Đại Thừa bị doạ sắp tiểu, sợ hãi nói: “Vãn bối bái kiến tiên nhân!”
Ba dập chín bái, dập không ngừng!
Dân chúng toàn thành vội vàng quỳ xuống theo, ai nấy cũng câm như hến, dập đầu như giã tỏi.
Thời gian trôi qua từng phút... Mỗi người không ngừng dập đầu, dập đủ một trăm cái.
[1. Giả định trước tương lai của tất cả mọi người trong một thành phố sở hữu trên ngàn vạn nhân khẩu, toàn bộ đầu thành hiện thực (Đã hoàn thành)]
[2. Giết chết hoặc chiến thắng đồng cấp sinh mệnh 10 người (2/10)]
Phương Tri Hành vừa lòng cười.
Tế Cẩu thấy vậy, hoàn toàn cạn lời.
Phía trước nó nghe Phương Tri Hành và Thi Vân Huỷ thảo luận nhiều như vậy, càng nghe càng mơ hồ.
Nó cho rằng điều kiện 1 muôn vàn khó khăn, muốn trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành, gần như là không thể.
Không ngờ...
Má nó, chỉ như vậy?
Có lẽ Phương Tri Hành đã sớm nghĩ tới cách này, nhưng cậu không xác định cách này có hiệu quả không.
Thẳng đến khi Thi Vân Huỷ chỉ điểm bến mê, lúc này mới khiến cậu có mười phần nắm chắc.
Ngay sau đó, Phương Tri Hành thu Pháp Thiên Tượng Địa, dập tắt tiên hỏa, lặng yên rời đi.
Nhưng trải qua cảnh tượng này, cậu để lại trong lòng mọi người ở Nguyên Thanh châu thành bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa, giống như một cơn ác mộng không thể xua đi.
Phương Tri Hành không chút để ý đối với điều này, lái Thất Thải Tường Vân lang thang trong khu vực Thiên Lương quốc.
Hai ngày sau... Bắc Duyệt châu!
Phương Tri Hành phá không bay tới, đến trên không châu thành, lập tức phát hiện trên thành này cũng có một con rắn độc lạnh lẽo đang nằm. Cậu nhanh chóng xác nhận. Quả nhiên, trong thành có một vị tiên nhân chiếm cứ, có lẽ tu vi là...
“Người nào đang lén lút nhìn trộm lão phu?”
Một tiếng gầm đột nhiên vang vọng trong trời đất. Chỉ thấy một ông lão râu bạc áo bào trắng bay lên trời, khí thế mạnh mẽ, hùng hổ doạ người.
Phương Tri Hành liếc nhìn đối phương, khinh thường nói: “Hơi yếu.”
Ông lão râu bạc sửng sốt, đánh giá Phương Tri Hành, vẻ mặt kinh nghi bất định chần chờ nói: “Lão phu là Nam Cung Tuần tu sĩ của thành Nam Cung, các hạ là?” Phương Tri Hành đứng khoanh tay, khẽ thở dài: “Chân muỗi cũng là thịt, ta đến khiêu chiến với ông.” Nam Cung Tuần cười nhạo một tiếng: “Tên cũng không dám báo cũng dám khiêu chiến với lão phụ?”
Phương Tri Hành hừ cười nói: “Có khả năng là ông không có tư cách biết danh hiệu của ta không?”
Nam Cung Tuần nhất thời thẹn quá thành giận, sát tâm nổi lên, ông ta nâng tay, một thanh tiên kiếm bay ra.
Nhìn thấy Nam Cung Tuần chậm rãi xuất kiếm thì khóe miệng của Phương Tri Hành hơi vềnh lên, giữa hai đầu lông mày đầu là xem thường. Đương nhiên!
Thật ra Nam Cung Tuần không hề chậm, chỉ có điều ở trong mắt của Phương Tri Hành thì ông ta rất chậm.