Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 134 - Chương 134: Gánh Hát (2)

Chương 134: Gánh hát (2) Chương 134: Gánh hát (2)

Tế Cẩu trợn mắt nói: “Vãi chưởng, vậy chẳng khác nào nói chỉ cần mày 1 ngày không thăng cấp cảnh giới thì tao sẽ luôn giậm chân tại chỗ à?”

Phương Tri Hành cười nhạo nói: “Mày đã từng nghe qua câu ‘gà chó lên trời’ chưa? Tao còn chưa lên trời được mà mày còn muốn thăng thiên? Mơ đi con!”

“…”

Tế Cẩu lập tức hạn hán lời.

Nó không phục, nó muốn vượt qua Phương Tri Hành, đạp cậu dưới chân chó của mình, để nó hát vang bài ca chinh phục, hát về sự cô đơn khi vô địch.

“Không đúng, ở đây nhất định có bug, chỉ là tao chưa phát hiện ra thôi.”

Tế Cẩu nhìn dáo dác.

Một lát sau, Phương Tri Hành quay trở lại, ngồi xuống uống trà.

Cậu nghiêm sắc mặt, lên tiếng: “Đại ca, ta có chuyện muốn thương lượng với huynh.”

Đinh Chí Cương cũng uống trà, cười nói: “Đệ cứ nói.”

Phương Tri Hành kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện mình bị tập kích.

“Cái gì, có người muốn giết đệ?!”

Sau khi nghe xong, sắc mặt Đinh Chí Cương thay đổi mạnh, giận dữ đập bàn, chửi ầm lên:

“Bọn nổi loạn này đúng là to gan lớn mật, dám chạy đến thành nội giương oai, thật không để tổng bộ đầu ta đây vào mắt mà.”

Phương Tri Hành gật đầu, mắng theo: “Đúng đúng, một lũ chó má!”

Tế Cẩu nhìn trái ngó phải: “???”

Đinh Chí Cương ngẫm nghĩ, kinh ngạc nói: “Việc này hơi kỳ lạ, lão đệ vừa ra khỏi cửa liền bị người ta để mắt tới, chứng tỏ vẫn luôn có người đang giám sát đệ.”

Phương Tri Hành vội nói: “Ta cũng nghĩ vậy nhưng lại không hiểu rõ về những người trong nha môn, hy vọng đại ca có thể giúp ta điều tra.”

“Đại ca nhất định sẽ bảo kê đệ!”

Đinh Chí Cương vỗ ngực, nghiêm túc nói: “Có điều, đây cũng không phải việc nhỏ, cần phải báo lên huyện lệnh đại nhân. Đi thôi, chúng ta cùng đi báo cáo.”

Hai người 1 chó nhanh chóng rời đi, cưỡi ngựa chạy tới nha môn, cầu kiến La Bồi Vân.

“Vào đi.”

Trong thư phòng, La Bồi Vân đang xử lý công vụ, Ôn Dục Văn đứng bên cạnh hầu hạ.

La Bồi Vân ngước mắt lên, thấy Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương, ông kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì?”

Phương Tri Hành thuật lại mọi chuyện.

Vừa kể xong, Đinh Chí Cương lập tức nói: “Thuộc hạ thất trách, không ngờ bọn nổi loạn đã lẻn vào trong thành, xin đại nhân hãy trách phạt.”

La Bồi Vân không thay đổi vẻ mặt, ngón tay gõ lên mặt bàn, hỏi lại: “Tức là 2 người các ngươi cho rằng bên trong nha môn có gian tế, đúng không?”

Đinh Chí Cương gật đầu nói: “Từ cuộc đụng độ của Phương giáo đầu đã chứng tỏ bên trong nha môn nhất định có gian tế đang ẩn núp.”

La Bồi Vân gật đầu, hơi trầm mặc, dò hỏi: “Ngươi có cách nào tra ra gian tế hoặc là bắt được tặc nhân tập kích Phương giáo đầu không?”

Đinh Chí Cương đã sớm chuẩn bị trước, hoặc là nói lúc trước hắn đã gặp phải những chuyện tương tự nên đã có biện pháp ứng đối từ lâu.

Hắn đáp: “Bẩm đại nhân, thuộc hạ đề nghị dụ rắn ra khỏi hang, mục đích của phản tặc là giết chết Phương giáo đầu, nếu như thế chúng ta có thể để Phương giáo đầu cố ý đi lại bên ngoài, dẫn dụ tặc nhân đến ám sát, một khi bọn họ xuất hiện, chúng ta có thể một mẻ hốt gọn bọn họ.”

La Bồi Vân hỏi ngược: “Ngươi có chắc đảm bảo trong các thủ hạ của mình không có gian tế không? Mưu sự không bí mật, ngược lại sẽ rất phiền phức!”

Đinh Chí Cương sợ hãi, cúi đầu nói: “Thuộc hạ ngu dốt.”

La Bồi Vân thản nhiên nói: “Có điều, cách của ngươi cũng đáng để thử 1 lần.”

Ông ta nhìn về phía Phương Tri Hành: “Phương giáo đầu, ngươi nguyện ý thử làm mồi nhử 1 lần không?”

Phương Tri Hành nghiêm sắc mặt nói: “Ti chức nguyện vì đại nhân xông pha khói lửa, không chối từ.”

“Tốt!”

La Bồi Vân hài lòng mỉm cười, gật đầu nói: “Ngươi biết Hàm Hương lâu chứ, bắt đầu từ tối nay trở đi, ngươi đi Hàm Hương lâu chơi đùa, cứ vui chơi thỏa thích!”

Hàm Hương lâu, thanh lâu kỹ viện!

Phương Tri Hành chớp mắt đáp: “Đại nhân, dù ti chức lãnh 2 phần lương tháng nhưng ti chức nghe nói nơi như Hàm Hương lâu là động tiêu tiền, chơi 1 buổi tối cũng tốn hơn vài ngàn…”

Lời còn chưa nói hết, La Bồi Vân liền cắt ngang: “Mọi chi phí ta đều trả cho ngươi!”

Phương Tri hành lập tức mừng rỡ, vội nói: “Đa tạ đại nhân hậu ái.”

Mặt Đinh Chí Cương giật giật, ghen tị.

Hai người từ trong thư phòng bước ra.

Đinh Chí Cương nhịn không được tặc lưỡi nói: “Lão đệ, về việc dùng công khoản đi chơi gái, đệ là người giỏi nhất huyện thành Khánh Lâm chúng ta đấy!”

Phương Tri Hành chững chạc đàng hoàng nói: “Đại ca, ta đang thi hành mệnh lệnh của đại nhân, hy sinh tấm thân trong sạch này chứ không phải ra ngoài chơi bời không, huynh tuyệt đối đừng làm bại hoại thanh danh của ta.”

Khóe miệng Đinh Chí Cương co giật, giơ ngón tay cái lên, thán phục: “Đệ thanh cao, đệ không tầm thường!”

Hắn cứ thế bỏ đi.

Phương Tri hành trở về biệt viện của mình.

Trên đường, Tế Cẩu kích động hỏi: “Mày thật sự muốn đi thanh lâu à?”

Phương Tri Hành trợn trắng mắt, tức giận nói: “Tao đi thanh lâu, mày kích động cái méo gì?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0