Chương 135: Gánh hát (3)
Chương 135: Gánh hát (3)
Tế Cẩu cười đều nói: “Ai kích động chứ, tao chỉ thuần túy tò mò về thanh lâu ở thế giới này ra sao thôi.”
Phương Tri hành nhếch khóe miệng thành 1 đường cong ngoạn vị, đáp: “Tò mò chứ gì, đi, tối dẫn mày đi ngắm sự đời.”
Nhoáng cái đã đến chạng vạng.
Phương Tri Hành cưỡi ngựa rời khỏi nha môn, Tế Cẩu mừng rỡ chạy phía trước.
Một người 1 chó băng đường phố qua ngõ hẻm, rất nhanh đã đến phố Bình An phồn hoa náo nhiệt nhất trong thành.
Con đường này không giống với nơi khác, hơn 20 tòa lầu các đình viện, tất cả đều là pháo hoa liễu ngõ.
Màn đêm vừa buông xuống, đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng giăng đầy khắp lối.
Phương Tri Hành xuống ngựa, buộc con ngựa trắng của mình tại khu dừng xe.
Phóng tầm mắt nhìn, trời còn chưa tối hẳn nhưng khu dừng xe đã có rất nhiều xe ngựa đậu, ít nhất phải hơn trăm chiếc.
Tế Cẩu tặc lưỡi mãi thôi, khinh bỉ nói: “Xem kìa, mẹ nó, kẻ có tiền thật sung sướng, cứ đến tối là chạy tới đây, chẳng lẽ bọn họ không biết rằng ngoài thành có rất nhiều nạn dân đang đói ăn mặc rách à?”
Phương Tri hành cau mày nói: “Đừng ganh tị nữa, người ta vừa có địa vị vừa có thực lực lại có tiền, hưởng thụ 1 chút thì thế nào?”
Tế Cẩu gừ gừ, lạnh lùng chế giễu: “Tao thấy là mày muốn hưởng thụ thì có.”
Phương Tri Hành nghiêm túc nói: “Tao đang thi hành nhiệm vụ, bắt buộc phải nhanh chóng diệt trừ kẻ muốn giết tao, nếu không, tao không có cách nào rời khỏi huyện thành và đến Cấm Khu săn giết dị thú được.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Vào thời khắc bị nhóm phản phỉ cướp sông nhắm tới, cho dù là ai cũng không thể yên tâm.
Đến Cấm Khu càng nguy hiểm hơn.
Lúc này, Tế Cẩu chú ý đến đèn lồng giăng đầy đường, thế mà lại có 2 màu khác nhau.
Một loại là đèn lồng đỏ, một loại khác là đèn lồng xanh.
“Những cái đèn lồng xanh đỏ này có nghĩa là gì?” Tế Cẩu hỏi.
Phương Tri Hành nào hiểu được mấy cái này, có điều cậu cũng rất tò mò, thế là chặn 1 người đi đường hỏi thăm.
“Nhà nào có treo đèn lồng xanh tức là đang rảnh rỗi, có thể tiếp khách. Nhà có treo đèn lồng đỏ có nghĩa là đang tiếp khách ở trong hoặc là đã đủ khách, không còn gian phòng dư nào nữa.”
Người qua đường quen đường quen cửa giới thiệu.
Phương Tri Hành kinh ngạc, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn.
Không bao lâu, 2 người họ đi đến trước một tòa lầu náo nhiệt nhất, diện tích rất lớn, lầu cao 3 tầng.
Chính là Hàm Hương lâu.
Nói chính xác thì Hàm Hương lâu không phải kỹ viện mà là gánh hát, nơi này phần lớn là các kỹ nghệ nhân am hiểu ca múa, bề ngoài chỉ bán nghệ không bán thân.
Đương nhiên, đấy chỉ là bề ngoài.
“Hoan nghênh đại gia, mời đại gia vào trong.”
“Ai yo, đây chẳng phải là Lưu công tử à, mong ngài đến mỏi mắt luôn hà, các cô nương đều nhớ ngài muốn chết~!”
Tú bà đứng trước cổng chính, nhiệt tình chào mời mỗi vị khách quen và khách mới.
Đột nhiên, tú bà chú ý đến Phương Tri Hành, mang đao, lại còn dẫn 1 con chó theo, vô cùng bắt mắt, rất khó bỏ qua.
“Vị tiểu gia này trông hơi lạ mặt, lần đ tới đây à?” Tú bà xác nhận rằng lúc trước mình chưa gặp qua Phương Tri Hành.
“Ừm, lần đầu ta đến đây.”
Phương Tri Hành bật cười thành tiếng, rồi lộ ra vẻ kiêu ngạo, lớn giọng: “Có điều, chắc hẳn ngươi đã nghe danh hào của ta.”
Tú bà thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu gia?”
Phương Tri Hành vén áo ngoài lên để lộ ra 2 miếng lệnh bài.
Tú bà cúi đầu nhìn, lập tức nín thở, hét to: “Ôi trời, hóa ra ngài chính là Giáo đầu Cung Binh tân nhiệm, hồng nhân trước mặt huyện lệnh đại nhân, Phương Tri Hành đại gia!”
Phương Tri Hành cười ha ha, nói: “Xem như ngươi tinh mắt, đúng vậy, ta chính là Phương Tri Hành!”
Lời này vừa nói ra, đám đông nhao nhao ghé mắt.
Tiếng tăm của Phương Tri Hành đã sớm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, tất cả mọi người đều rất tò mò dáng vẻ của cậu trông như thế nào.
Ngay lập tức, mọi người không khỏi vây lại xem, bàn tán xôn xao.
Tú bà không khỏi kích động, kéo cánh tay Phương Tri Hành, mặt nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình nói: “Phương đại gia, ngài đúng là khách quý, mời vào trong.”
Phương Tri Hành cất bước đi vào trong, hỏi: “Ở chỗ các ngươi, cô nương nào nổi tiếng nhất?”
Tú bà đáp: “Đương nhiên là hoa khôi ‘Tố Nương’, cầm nghệ của cô ấy phải nói là trên cả tuyệt vời, ca hát nhảy múa đều giỏi.”
Phương Tri hành gật đầu nói: “Tốt, đêm nay để cô ấy hầu ta.”
“Chuyện này…!”
Tú bà lộ vẻ khó xử, cười khổ nói: “Tố Nương thường tự chọn khách nhân để hầu hạ, khách nhân nào không lọt vào mắt cô ấy thì sẽ không bước qua được cửa phòng cô. Với lại, đêm nay Tố Nương đã có hẹn rồi.”
Phương Tri Hành liếc mắt cười lạnh, móc ra 1 viên đậu vàng vứt cho tú bà, cười nói: “Mau đi giúp ta hỏi thử.”
“Vâng~!”
Tú bà vui mừng như điên, cầm đậu vàng, cười đến mức nhánh hoa run rẩy, cong mông chạy lên lầu 3.