Chương 136: Gánh hát (4)
Chương 136: Gánh hát (4)
Phương Tri Hành đứng trong đại sảnh, xung quanh người đến người đi, 2 bên bày từng bàn rượu, cảnh tượng vô cùng ồn ào.
“Đại gia, ngài uống đi!”
Trước bàn rượu, có 1 thiếu nữ trang điểm đậm, ăn mặc đơn giản, ngồi trong vòng tay của 1 ông lão râu hoa râm, uống rượu với ông lão.
Ông lão rất hưởng thụ, ăn chơi phè phỡn, bàn tay ông giở trò.
Cảnh này làm Tế Cẩu muốn ê răng, khinh bỉ nói: “Già dâm dê, a phi!”
Phương Tri Hành cười khẩy nói: “Xem thường ai đấy, ông ta là già dâm dê thì mày cũng là đồ dâm dê à?”
“Cái rắm nè!”
Tế Cẩu bất mãn nói: “Không được dùng từ dâm dê với tao nghe chưa, tao theo đuổi gái, tán gái không phải vì tao thèm thân thể của bọn họ, mà là vì tao có thể an ủi trái tim cô đơn của họ và chăm sóc cảm xúc trống rỗng của họ.”
Phương Tri Hành cười nói: “Yo yo yo, không nhìn ra mày cũng là 1 chuyên gia tình cảm đó, thằng chó.”
Tế Cẩu trợn trắng mắt: “Cái loại máy móc không có tình cảm như mày, ngoại trừ học giỏi, làm trò ngoan trong mắt các giáo viên ra thì hiểu cái méo gì?”
Trong lúc cãi cọ, Phương Tri Hành chợt nghe một trận huyên náo từ cổng truyền đến, nghiêng đầu nhìn lại, hàng mày bất giác nhướng lên.
Chỉ thấy La Khắc Chiêu dẫn theo vài công tử ca, nghênh ngang tiến vào.
Đám người xôn xao nhiệt tình chào hỏi, hiển nhiên La Khắc Chiêu là khách quen ở nơi này, thường xuyên đến chơi.
Bên cạnh La Khắc Chiêu còn có 1 thanh niên tuấn mỹ, đường nét thanh tú, dáng người yêu kiều, khuôn mặt trắng nõn, không có yết hầu, vừa nhìn đã có thể nhận ra cô ta là nữ giả nam trang.
Phương Tri Hành đang thi hành nhiệm vụ, không muốn trêu chọc La Khắc Chiêu, yên lặng lui qua 1 bên.
Đúng lúc này.
Tú bà từ trên lầu hấp tấp chạy xuống, la lớn: “Phương đại gia, Tố Nương có lời mời!”
Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn chăm chú Phương Tri Hành.
Khóe miệng Phương Tri Hành co giật.
Nhưng mà, kịch vẫn phải tiếp tục diễn.
Cậu kiêu ngạo cười, cố ý lớn tiếng reo lên: “Hahaha, Tố Nương đúng là người có nhãn lực, hiểu được thưởng thức cái gì là nam nhân thật sự!”
Tú bà cười làm lành nói: “Phương đại gia, mời lên lầu ba...”
“Đợi đã!”
Đột nhiên, La Khắc Chiêu hô lớn, ngoắc tay nói: “Tú bà, lăn qua đây.”
Tú bà quay đầu nhìn lại, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.
“Yo, La nhị công tử, ngài tới rồi!”
Tú bà lập tức phản ứng lại, kéo ra nụ cười càng thêm sáng lạn, bà ta vẫy khăn tay, lắc hông chạy qua, cúi đầu khom lưng nói: “La nhị công tử, mấy ngày ngài không tới rồi đó, ta còn tưởng rằng đêm nay ngài cũng không đến.”
“Haiz, không phải ta không muốn đến, thật sự là chuyện phiền lòng quá nhiều, không tới được.”
La Khắc Chiêu buồn bực, lúc nói lời này, gã lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Tri Hành, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Rất hiển nhiên, chuyện phiền lòng mà gã nhắc tới có quan hệ rất lớn với Phương Tri Hành.
“Tố Nương đâu, ta muốn nghe cô ấy gảy một khúc Can trường đoạn, thuận tiện giới thiệu một người bạn mới cho cô ấy quen.”
La Khắc Chiêu nói xong, nghiêng đầu ý bảo nữ giả nam trang bên cạnh, sau đó cúi đầu nói thầm vài câu vào tai tú bà.
Sắc mặt tú bà biến đổi, nhìn thật sâu nữ giả nam trang kia, không biết tại sao trong mắt chợt xuất hiện vẻ kính sợ to lớn.
Không bao lâu, tú bà xoay người, chạy như bay lên lầu.
Mọi người thấy vậy, không nhịn được đánh giá nữ giả nam trang kia, đều tò mò thân phận của nàng.
Tế Cẩu cũng ngạc nhiên muốn chết, truyền âm đến: “Con quỷ nhỏ này đi dạo gánh hát, cũng biết chơi ghê. Ẻm không phải là les đâu nhỉ.”
Phương Tri Hành nhíu mày, đột nhiên đi qua, chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến nhị công tử.”
La Khắc Chiêu liếc nhìn Phương Tri Hành, cười lạnh nói: “Phương giáo đầu thật lịch sự tao nhã nha, ngươi mới vừa lên chức đã đến gánh hát chơi đùa rồi.”
Trên mặt Phương Tri Hành lộ nụ cười, đứng đắn nói: “Từ nhỏ ti chức đã đam mê khúc nghệ, hôm nay chỉ muốn đến nơi này nghe tiểu khúc, hun đúc một chút tình cảm.”
“Phì phì~”
Lời này vừa nói ra, nữ giả nam trang kia buồn cười, liền cười sặc.
Nụ cười này không kiêng nể gì, mang theo một loại ý tứ trào phúng không thèm che giấu.
Phương Tri Hành nhân cơ hội hỏi: “Nhị công tử, vị này là?”
La Khắc Chiêu khoanh tay cười lạnh nói: “Cô ấy là một vị quý nhân, thân phận tạm thời giữ bí mật, không phải ai cũng có tư cách biết.”
Vài vị công tử ca khác đều phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, thân phận giữ bí mật.”
Phương Tri Hành không khỏi cẩn thận đánh giá nữ giả nam trang, ngũ quan tinh xảo, làn da mềm mại, dung mạo thật xuất chúng.
Thậm chí có thể nói, cô là người xinh đẹp nhất trong tất cả nữ nhân mà Phương Tri Hành gặp qua.
“Được rồi, các ngươi đừng ở đây hù dọa người.”
Nữ giả nam trang bỗng nhiên mở miệng, cười nhẹ nhàng với Phương Tri Hành nói: “Ta họ La, tên Thiên Thiên, nếu luận bối phận, La Khắc Chiêu là thúc phụ của ta.”
La Thiên Thiên?!
Phương Tri Hành rùng mình, cô ta là con gái của quận trưởng đại nhân.