Chương 137: Qua đêm
Chương 137: Qua đêm
La Hướng Bằng từng nhắc tới cô ta, nói Thiên Thiên tỷ tặng cậu ta một con mèo trắng, chính là con bị Tế Cẩu cắn chết.
Tâm tư Phương Tri Hành linh hoạt, nhưng không lôi kéo quan hệ lung tung, làm bộ chưa từng có nghe nói về cô ta.
Dù sao La Khắc Hoành, La Hướng Bằng có thể đều đã chết. Cho dù bọn họ còn sống, cũng đã không còn chút tác dụng với Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ nữa.
Vì thế, cậu biểu hiện ra dáng vẻ cung kính nể phục, chắp tay nói: “Bái kiến Thiên Thiên tiểu thư, thất kính thất kính.”
La Thiên Thiên chỉ ừ rồi gật đầu như một phép lịch sự, nghiễm nhiên là tư thái của người ở trên cao, không để ý tới Phương Tri Hành.
Nhưng La Thiên Thiên đột nhiên cúi đầu, nhìn Tế Cẩu ngồi xổm trước mặt cô ta, hai tròng mắt hơi trừng lớn, kinh ngạc nói: “Đây là chó ngươi nuôi á?”
Phương Tri Hành trả lời: “Đúng vậy.”
La Thiên Thiên ngồi xổm xuống, nhìn kỹ, đột nhiên kinh ngạc hô to: “Các ngươi xem nè, nó không phải con chó bình thường, dường như là một con Liệp Lang đó!”
“Cái gì, sói?!”
Sắc mặt mấy người La Khắc Chiêu biến đổi, đều cúi đầu quan sát kỹ, một đám người vừa ngạc nhiên vừa tò mò, cũng có người sợ hãi lui ra phía sau vài bước, sợ bị cắn trúng.
La Thiên Thiên ngẩng đầu, nhìn Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Liệp Lang không phải chó, chúng nó trời sinh bướng bỉnh, nuôi không quen, sớm hay muộn sẽ cắn lại chủ nhân. Lá gan của ngươi thật không nhỏ, dám nuôi loại sói mắt trắng này!”
Nghe xong lời này, biểu cảm trên mặt Phương Tri Hành nháy mắt trở nên vô cùng phấn khích.
Tế Cẩu nhất thời nóng nảy, gầm nhẹ nói: “Đệt mợ con mẹ nó, mày mới là sói mắt trắng, cả nhà mày đều là sói mắt trắng, vl...”
Mắng thật sự khó nghe!
Chỉ tiếc, tất cả lời nói của nó đều là gâu gâu gâu, trừ Phương Tri Hành, không ai có thể nghe hiểu được.
Lúc này, tú bà từ trên lầu đi như bay xuống dưới, lau mồ hôi như hạt châu trên trán, cười làm lành nói: “La nhị công tử, Phương đại gia còn có mấy vị gia này, Tố Nương cho mời.”
Mọi người nhìn nhau, toàn bộ lục tục đi lên lầu.
Đi vào phòng riêng lớn nhất lầu ba.
Phương Tri Hành bước vào cửa, đầu tiên ánh vào mi mắt chính là trên mặt đất trải một lớp thảm lông tơ rất dày, màu sắc tươi đẹp, nở rộ những đóa hoa cúc màu vàng.
Cuối thảm bị một tấm rèm thủy tinh ngăn cách.
Sau tấm rèm dựng một bức bình phong sa mỏng bán trong suốt.
Trong ngọn đèn dầu lay động, sau bình phong hiện lên một hình phác họa mê người, dáng người uyển chuyển linh động, duyên dáng thướt tha.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng của người đó, cũng đã khiến người ta miên man bất định, hận không thể xông vào để quan sát dung nhan thật.
Một thị nữ đi ra, trên mặt có hai má lúm đồng tiền đáng yêu, nụ cười cực kỳ ngọt, chỉnh đốn trang phục hàng lễ nói: “Hoan nghênh chư vị khách quý, mời ngồi.”
Mọi người ngồi xuống.
Thị nữ bưng tới trà nóng, đồ ăn nhẹ và mâm hoa quả.
Tú bà cũng đi vào phòng riêng, dẫn vào rất nhiều kỹ nữ xinh đẹp, tất cả đều là cô nương trẻ tuổi.
“Các cô nương, hầu hạ cho chu đáo.” Tú bà hét to.
“Đến đây!”
Một đám kỹ nữ lập tức tản ra, ai nấy đều đi đến một vị khách, đứng bên cạnh bọn họ bưng trà rót rượu, nhiệt tình hầu hạ.
Một cô nương trẻ tuổi da trắng xinh đẹp, đi tới bên cạnh Phương Tri Hành.
Trên người cô ta đầy mùi son phấn, mùi thơm phun ra trong miệng xông vào mũi.
“Đại gia, nô gia tên Tiểu Hồi Hương, ta đến hầu hạ ngài có được không?” Cô ta cười nói.
Phương Tri Hành liếc Tiểu Hồi Hương, vẻ ngoài cũng tạm, dáng người cũng đẹp, cậu gật đầu cười nói: “Được.”
Sau đó cậu liếc La Thiên Thiên bên kia.
Cừ thật!
La Thiên Thiên cầm cây quạt trong tay, không coi ai ra gì gảy cằm một cô nương, còn không ngừng đùa giỡn người ta.
Cảnh tượng này, mấy công tử ca nhìn đến trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ánh mắt tỏa sáng, rất nóng vội.
“Các vị khách quý, hoan nghênh quang lâm, xin cho phép thiếp thân gảy cho các ngài một khúc Can trường đoạn, cầu phúc cho tất cả người chịu khổ chịu nạn trong thiên hạ.”
Bỗng nhiên, một giọng nói cực kỳ đẹp truyền đến, giống như hoa lan sinh ra trong sơn cốc, dịu dàng quyến rũ.
Cô chính là Tố Nương!
Cô vừa mở miệng giống như có một loại ma lực khiến toàn bộ mọi người yên tĩnh lại, ai nấy đều vểnh tai nghe.
Không ngờ vào lúc này, La Khắc Chiêu không nhịn được khoe khoang nói: “Ta từng nghe tiếng đàn của Tố Nương, rõ ràng và tươi sáng, dần dần cất cao, nghe được khiến tâm trạng người ta vui vẻ, cực kỳ thoải mái.”
Ánh mắt La Thiên Thiên nhìn chằm chằm đường nét phía sau bình phong, đột nhiên lạnh lùng nói: “Câm miệng, đừng quấy nhiễu ta nghe khúc.”
Biểu cảm La Khắc Chiêu cứng đờ, ngượng ngùng ngậm miệng, ngay cả rắm cũng không dám thả, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của gã cũng cố ý hạ thấp xuống.
Mấy vị công tử ca cũng căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, không dám làm càn.
Phương Tri Hành Thấy vậy, truyền âm hỏi: “Mày đi ngửi mùi của bọn họ đi, thế nào?”