Chương 138: Qua đêm (2)
Chương 138: Qua đêm (2)
Tế Cẩu trả lời: “Mày không đoán sai, La Khắc Chiêu là một cao thủ, mạnh hơn Lư An Phủ Đúc Binh đường kia, nhưng mà...”
Tế Cẩu nhìn chằm chằm La Thiên Thiên, lạnh giọng nói: “Ả thúi hoắc này càng mạnh hơn, tuyệt đối đừng coi thường ả.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, không khỏi hoàn toàn vực dậy tinh thần.
Tiếng đàn từ từ truyền đến, ngay từ đầu giai điệu vô cùng áp lực, dường như là một khúc nhạc đau buồn, lộ ra đau khổ bi thương vô tận.
Dần dần, giai điệu trở nên càng ngày càng hỗn loạn, tràn ngập nốt nhạc ngang ngược, giống như sóng to gió lớn thổi quét đến, cho người ta một cảm giác trời đất sụp đổ hít thở không thông.
Nhưng ngay lúc khúc tiến dần đến cao trào lại đột nhiên im bặt, không chừa cho người ta không gian tưởng tượng vô hạn nào.
“Hay!”
La Thiên Thiên đột nhiên đứng lên, bộp bộp bộp nhiệt liệt vỗ tay.
“Hay hay hay!”
“Khúc này chỉ ứng với trên trời có, nhân gian có thể được nghe thấy mấy lần.”
Mọi người cũng trầm trồ khen ngợi theo.
Ngay cả Phương Tri Hành cũng không nhịn được tán thưởng. Tố Nương có thể đánh đàn hay như vậy, phải được huấn luyện từ nhỏ, còn phải có thiên phú, người bình thường không đạt được trình độ cao này.
Tố Nương là hoa khôi, hẳn không phải là người khác miễn cưỡng khen ngợi, cô quả thật có chút bản lĩnh.
Giây lát sau, thị nữ má lúm đồng tiền đi tới, cười nói với La Thiên Thiên: “Công tử, Tố Nương mời ngài vào.”
La Thiên Thiên cười vui vẻ, xốc rèm lên, công khai bước vào.
Đám người La Khắc Chiêu đầy vẻ hâm mộ.
“Được rồi, chúng ta mạnh ai nấy chơi đi.”
La Khắc Chiêu chào hỏi rồi nắm tay một người kỹ nữ, cứ thế bỏ đi. Mấy công tử ca cũng thế.
Phương Tri Hành thấy vậy, dắt tay Tiểu Hồi Hương, đi ra ngoài, tiến vào một căn phòng khác rồi đóng cửa lại.
Tế Cẩu theo phía sau, giật mình nói: “Phương Tri Hành, mày muốn làm gì? Không phải chứ, không phải chứ, không phải mày muốn làm chuyện đó chứ?”
Khóe miệng Phương Tri Hành lệch qua một bên nói: “Cái gì mà chuyện này chuyện kia, tao cũng đâu phải tín nam thiện nữ gì, nhập gia tùy tục, chuyện nên làm cứ làm.”
“Nhập gia tùy tục cái rắm!”
Tế Cẩu vội vàng khuyên nhủ: “Mày bình tĩnh một chút, ngẫm lại tương lai của mày, giữ lại thân xác thuần dương, có thể giúp mày có cơ hội tu luyện rất nhiều thần công có yêu cầu đặc biệt, một khi phá thân, cái gì cũng hết.”
“Chậc!” Phương Tri Hành không thèm để ý.
Tế Cẩu lại nói: “Người phụ nữ này không phải người trong sạch, mày không muốn lần đầu tiên của mày với cô ta chứ?”
Phương Tri Hành nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
Tế Cẩu nóng nảy, kêu lên: “Cô ta có thể có bệnh, mày không sợ bị lây bệnh à?”
Phương Tri Hành càng thêm không sao cả, dù sao lần sau hoàn thành điều kiện max cấp, bất kỳ thương thế và bệnh tật nào trên người cậu sẽ được chữa trị thay thế trong nháy mắt.
Tế Cẩu còn muốn nói gì nữa, Phương Tri Hành đã đá cho nó một cước, bay ra ngoài cửa.
Rầm ~
Cửa phòng đóng lại.
...
Sáng sớm hôm sau, tiếng ken két vang lên.
Cửa mở.
Phương Tri Hành đi ra, vẻ mặt sảng khoái, vô cùng thỏa mãn.
Tế Cẩu nằm bò ở cửa ngủ, đột nhiên đứng lên.
Một người một chó mắt to trừng mắt nhỏ.
“Phương Tri Hành, mày khiến tao quá thất vọng!”
Tế Cẩu lắc đầu, tất cả trên mặt chó là vẻ khinh thường, cực kỳ miệt thị!
Phương Tri Hành cười ha ha, cười nhạo nói: “Thì ra làm đàn ông vui vẻ như vậy.”
Tế Cẩu nổi giận, nhe răng gầm nhẹ: “Đắc ý cái rắm, mọe mày sớm muộn gì cũng chết trên bụng phụ nữ.”
“Mày thì sao, hình như kiếp trước mày cũng chưa có cơ hội chết trên bụng phụ nữ đó.”
Phương Tri Hành cười ha ha, đi nghênh ngang.
Tế Cẩu tức giận, há miệng cắn đứt rào chắn.
Phương Tri Hành đi ra Hàm Hương lâu, đi vào khu đậu xe. Cậu tìm được con ngựa trắng của mình ở trước chuồng ngựa.
Xoạt!
Đống cỏ xanh bên cạnh chợt lật ra.
Cỏ xanh rào rào đè xuống Phương Tri Hành.
“Đến rồi!”
Trong lòng Phương Tri Hành đã chuẩn bị từ sớm, hai chân nhún xuống, thân thể lui mạnh về phía sau.
Dường như đồng thời, một bóng dáng thấp lùn phía dưới đống cỏ xanh bỗng xông ra.
Người đó mặc hắc y che mặt, cao không đến 1m6, tứ chi lại cực kỳ tráng kiện, ngang nhiên xông tới Phương Tri Hành, tốc độ cực nhanh.
“Kỹ năng bộc phát Du Long Bộ!”
Hắc y nhân đột ngột xông lên nhưng không đi thẳng, mà là chợt vòng qua trái, rẽ qua phải, di chuyển không chừng, giống như một con du long khiến người ta hoa cả mắt.
Trong nháy mắt, hắn đã đi tới gần Phương Tri Hành, quát lớn.
“Kỹ năng bộc phát - Bát Quái Chưởng!”
Một chưởng gọi ra, cong chân như chảy bùn, chưởng ảnh mơ hồ, quỷ dị khó lường, không thể nắm bắt, chưởng phong sắc bén, mang theo sức mạnh khiến người ta sợ hãi.
Nhưng vẫn chưa xong.
Phương Tri Hành nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Một bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất, đang dùng tốc độ cực nhanh xông tới sau lưng cậu.
Lúc này, Phương Tri Hành vẫn cực kỳ bình tĩnh.
“Kỹ năng bộc phát - Biến Động Thị Lực!”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Phương Tri Hành trở nên sáng ngời, bắn ra hàn quang lạnh lẽo.