Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 145 - Chương 145: Gian Tế (3)

Chương 145: Gian tế (3) Chương 145: Gian tế (3)

Cao Đại Hưng cười ha ha rồi nhìn chằm chằm La Bồi Vân, chậm rãi nói: "Ta sinh ra trong một sơn thôn, có phụ mẫu huynh đệ, người trong thôn lấy săn bắn để sống.

Có một ngày, một đám binh mã từ bên ngoài đến nói La gia có một vị công tử ra ngoài săn bắn, bọn họ không nói lời gì đã bắt hết người trong thôn, sau đó dẫn bọn ta vào trong Cấm Khu.

Bọn họ dùng dao rạch cơ thể của bọn ta khiến bọn ta không ngừng chảy máu. Sau đó mùi máu tanh đã thu hút mấy con dị thú."

Cao Đại Hưng nói đến đây, trên mặt chỉ còn lại lạnh lẽo và thù hận cuồng loạn.

"Toàn thôn chỉ còn ta là sống sót! La đại nhân, hôm đó ta thấy được người ác như ngài, các ngươi chính là khối u ác tính trên thế gian này, phải nhổ!"

Cao Đại Hưng kích động giận dữ hét lên.

La Bồi Vân đã hiểu, biểu cảm trên mặt không đổi, ông ta chỉ nói: "Chỉ là dân đen, chết không có gì đáng tiếc, có thể chết vì thế gia môn phiệt là vinh hạnh của các ngươi!"

"Hay lắm!" Cao Đại Hưng cười thảm, rồi đột nhiên đụng đầu vào tường.

Bịch!

Trên vách tường xuất hiện một vũng máu, Cao Đại Hưng chậm rãi ngã xuống mặt đất, thấy không sống nổi nữa.

Đinh Chí Cương co giật da mặt, nhìn thấy mà giật mình.

Phương Tri Hành mím môi, ánh mắt lóe sáng.

La Bồi Vân xoay người, dặn dò: "Cho ông ta chút thể diện, chôn cất ông ta đi."

"Rõ!" Đinh Chí Cương vội vàng đáp lại.

La Bồi Vân đột nhiên dừng bước, trầm ngâm một lúc rồi dặn dò: "Tung tin ra, buổi trưa ba ngày sau chém đầu Ngọc Lan. Ta muốn xem xem những hào hiệp nghĩa sĩ đấy có dám đến cướp pháp trường hay không."

Màn đêm buông xuống.

Từng căn nhà trong thành đều đóng kín cửa.

Ngay cả chợ đêm của phố Bình An cũng đóng hết cửa, không còn đèn đuốc sáng trưng như của mấy ngày qua.

Huyện lệnh đại nhân ra lệnh toàn thành cấm đi lại vào ban đêm!

Huyện thành lớn như vậy trở nên yên tĩnh khác thường.

Gió lạnh gào thét thổi qua mỗi con phố của huyện thành, thổi trúng cánh cửa sổ rung “cạch cạch”.

Tiếng vang như cõi âm khiến đêm tối không lành càng thêm âm trầm, hiu quạnh.

Phương Tri Hành trở lại biệt viện dùng bữa, tắm hơi, vẫn như thường ngày.

Tế Cẩu cũng thích tắm hơi, nó nằm trong chậu rửa mặt, cổ ngâm trong nước ấm, đầu cúi ở trên rìa, hơi híp mắt lại, biểu cảm rất là hưởng thụ.

Lúc này, một người một chó ôn hòa nhã nhặn, bình yên vô sự, không quấy rầy nhau.

Một lúc sau, Tế Cẩu nhìn Phương Tri Hành đang thất thần, chợt truyền âm nói: "Suy nghĩ gì đấy?"

Phương Tri Hành đáp lại: "Tao đang suy nghĩ về La Thiên Thiên."

Tế Cẩu nghe vậy thì tinh thần tỉnh táo, cười hì hì nói: "Tao biết ngay mà! Vừa thấy mày suy nghĩ kỳ quái như gấu là biết mày đang nghĩ đến nữ nhân! Hừ hừ, nếu mày không nói thì tao còn cho rằng mày đang nghĩ đến bọn phản bội đấy?"

Phương Tri Hành liếc mắt nói: "Tao nghĩ đến bọn phản bội làm gì?"

Tế Cẩu nghiêm túc nói: "Mày không cảm thấy Ngọc Lan với Cao Đại Hưng bọn họ rất có cốt khí à?"

Phương Tri Hành cười ha ha, chẳng thèm ngó tới, cười giễu nói: "Một đám phế vật không tự lượng sức, ngoại trừ kêu hô khẩu hiệu, làm chút việc mờ ám thì có tác dụng chóa gì? Bọn họ thay đổi được gì à? Bởi vì bọn họ phản kháng thế gia môn phiệt mà bách tính có thể ăn cơm no ư?"

Tế Cẩu tấm tắc nói: "Xem lời này của mày thì ở đâu có áp bách, ở đó sẽ có phản kháng. Bọn họ đã gặp phải điều bất công, chẳng lẽ không thể phản kháng?"

Phương Tri Hành cười nhạo: "Chậc, là người của hai thế giới, tao mày đã bái kiến người bị ép bức muốn phản kháng nhiều rồi! Kết quả thế nào, chẳng phải ai nấy đều thành thật làm việc đúng hạn, đúng hạn còn chối từ?"

Cậu phân tích tỉ mỉ: "Mọi việc đều phải chú ý phương thức phương pháp, còn phải biết giấu tài, xem xét thời thế.

Mày xem đám người Ngọc Lan, Cao Đại Hưng đi, bọn họ chưa rõ La Bồi Vân rốt cuộc có bao nhiêu thực lực thì đã mạo muội ám sát ông ta, đến nỗi khiến La Bồi Vân cảnh giác và ngang nhiên phản công, cuối cùng là hại người hại mình.

Đám người này hỏng việc nhiều hơn là thành công, ai ở cùng bọn họ thì người đó đen đủi. Bọn họ có cốt khí ư? Hừ hừ, người ta có thể cầm xương cốt của bọn họ đút cho chó ăn để bọn họ hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn đấy!"

Tế Cẩu không phản bác được.

Cũng đúng, Phương Tri Hành không phải là loại người bị ấm đầu, càng không bị mấy câu khẩu hiệu vang dội làm lay động.

Cậu rất thực tế!

Tên của cậu là Tri Hành, tri hành hợp nhất!

Đạo lý và thực hành nhận thức sự vật rất chặt chẽ.

Trong Tri có Hành, trong Hành có Tri!

Dù cho ngươi có lý tưởng cao quý cỡ nào thì cần phải nhớ, mọi việc đều phải làm đến nơi đến chốn, đặt chân ở hiện thực, mơ tưởng xa vời chỉ khiến ngươi té ngã mà thôi.

Đây là phong cách đối nhân xử thế của Phương Tri Hành.

Cậu chỉ chọn phe cánh có thể thắng!

Và xem thường những thứ màu mè.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0