Chương 148: Cấm Khu
Chương 148: Cấm Khu
Chuyện nơi đây.
Phương Tri Hành bĩu môi, chán muốn chết, thu binh giải tán.
Lúc xế chiều, hủy bỏ toàn bộ lệnh cấm đi lại vào ban đêm.
Cuộc sống trong thành nhanh chóng trở lại như thường.
Sắp đến chạng vạng!
"Mọe nó, hôm nay ta khẩn trương chết đi được."
Đinh Chí Cương đi đến bên cạnh Phương Tri Hành, lau mồ hôi nóng trên trán, than thở: "Ta cho rằng hôm nay khó tránh khỏi sẽ bộc phát trận huyết chiến đấy, nào ngờ chút tiếng sấm giọt mưa to, đánh rắm cũng không có."
Phương Tri Hành cười nói: "Bọn phản bội bố trí quân cờ ở trong thành bị đại nhân diệt tận rồi, chắc là bọn họ biết khó mà lùi."
Đinh Chí Cương hiểu rõ, gật đầu nói: "Đại nhân tính trước làm sau, chỉ là đám phản bội thôi, không lật trời được."
Sau đó hắn kéo cánh tay của Phương Tri Hành, kêu lên: "Đi đi đi, hôm nay Hàm Hương lâu mở lại rồi, đại ca dẫn ngươi đi nghe tiểu khúc."
Phương Tri Hành cau mày: "Hàm Hương lâu có một Ngọc Lan mà vẫn chưa bị cấm chỉ à?"
"Hây, sao có thể cấm chỉ được?"
Đinh Chí Cương liên tục lắc đầu: "Ông chủ đứng phía sau Hàm Hương lâu là Lư An Phủ, hắn tự nhận là không may, đã nộp một số tiền phạt. Quan hệ của đại nhân và Lư An Phủ không tồi thì sao làm khó hắn được."
Phương Tri Hành hiểu rõ, chợt cười nói: "Hôm nay không có việc gì, đến gánh hát nghe hát đi."
Hai người họ kề vai đi ra nha môn, cưỡi ngựa xuất hành.
Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh chiều tà đỏ tươi chiếu nghiêng trên đường phố khiến cho tảng đá cùng với nóc nhà mái ngói trên mặt đất hiện lên góc cạnh tràn trề và thô kệch.
Tạch tạch tạch!
Hai con ngựa cao to đi đến phố Bình An.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, Hàm Hương lâu lần nữa treo đèn lồng màu đỏ, ngựa xe như nước, đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.
Còn có mấy người nhớ rõ trên Hàm Hương lâu đã từng có một cô nương tên là Ngọc Lan dựa vào cửa sổ nhìn xuống…
“ Ây dô, Phương đại gia, ngài đến rồi ạ!”
“Úi! Đây chả phải là tổng bộ đầu sao? Dạo này không thấy ngài tới đây nha.”
Tú bà vẫy vẫy khăn tay, cười ha ha nghênh đón.
Hai tay Đinh Chí Cương chắp sau lưng, cười nói: “Chẳng phải vì ta đây có công vụ phải làm nên không có thời gian tới đây thôi à. À đúng rồi, hôm nay Tố Nương có hẹn ai chưa?”
Tú bà cười nói: “Tạm thời chưa có, nhưng người muốn hẹn với Tố Nương nhiều lắm nha, phải xếp hàng đấy.”
Đinh Chí Cương nhanh chóng nhìn sang Phương Tri Hành, kề tai nói nhỏ: “Lão đệ, đệ vẫn chưa tính chi phí lần này đi để báo với Ôn quản gia chứ?”
Ban đầu Phương Tri Hành hơi giật mình, rồi khóe miệng giật giật, cạn lời nói: “Vẫn chưa.”
“Ha ha, thế thì tốt!”
Đinh Chí Cương vui mừng quá đỗi, vỗ vai Phương Tri Hành: “Lão đệ, dạo này đại ca phải xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, tối nay phải nhờ cả vào đệ rồi.”
Phương Tri Hành cắn răng: “Hóa ra đại ca nhiệt tình kéo ta đến Hàm Hương lâu là để ké miếng tiền, mẹ nó đại ca keo quá vậy.”
Đinh Chí Cương lúng túng cười: “Ta học theo lão đệ thôi mà, sống một đời ít nhất cũng phải được hưởng thụ mùi vị chơi gái tự dâng đến là như thế nào chứ.”
Phương Tri Hành nhếch môi: “Được được được, tất cả chi phí trong tối nay đại ca tiêu xài cứ tính cho ta đi.”
Cậu nhìn sang tú bà, ngón tay cong lên búng một hạt đậu vàng đáp thẳng vào mặt bà ta.
Tú bà nhận lấy mà luống cuống tay chân, khuôn mặt cười tươi như hoa nói: “Hai vị gia, trước tiên mời hai vị đến đại sảnh ngồi một lát, nhấp trà thưởng rượu. Ta đi gọi Tố Nương.”
Vừa nói bà ta vừa vẫy vẫy tay, lập tức có hai cô nương trẻ tuổi xinh đẹp lắc eo chạy đến.
“Các em, hầu hạ Phương giáo đầu và Đinh tổng bộ đầu cho tốt.”
Tú bà gào to, rồi quay người lên lầu.
Hai cô nương kia chạy đến, vén váy thi lễ.
“Nô gia tên Vụ Thúy.”
“Nô gia tên Nhị Anh.”
Một người có làn da vàng, một người có vết tàn nhang vô cùng đáng yêu.
Phương Tri Hành vừa đảo mắt qua đã vừa ý cô nàng tàn nhang, vóc người nảy nở, ngũ quan hài hòa, giọng nói dễ thương, quan trọng nhất là chân cô nàng dài, phòng ốc rộng.
Cô nàng tàn nhang tên Vụ Thúy, cô hiểu ánh mắt của Phương Tri Hành, chạy tới cạnh cậu ngay, nhiệt tình kéo tay cậu vào trong.
Cô nàng còn lại là Nhị Anh thấy thế, tự nhiên khoác cánh tay Đinh Chí Cương, kéo hai người vào đại sảnh, tìm chỗ ngồi xuống rồi rót rượu hầu hạ.
Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương thong thả nhấp vài ngụm rượu sưởi ấm dạ dày.
“Đại gia, ngài nhẹ thôi, làm nô gia đau rồi.”
Lúc này xuất hiện một trận huyên náo, có cô nương kia phàn nàn.
Phương Tri Hành nhíu mày quay đầu sang, thế mà lập tức chú ý vào cái bàn cách đó không xa, có bàn của ba đại hán vạm vỡ đang ngồi.
Ba người này có bờ vai rộng, vạm vỡ khỏe mạnh, rõ ràng là người luyện võ.
Bọn họ ngồi nhậu nhẹt như chốn không người, giở trò với các cô nương trong ngực không kiêng dè gì, cử chỉ cực kỳ thô lô ngang ngược.