Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 149 - Chương 149: Cấm Khu (2)

Chương 149: Cấm Khu (2) Chương 149: Cấm Khu (2)

Tên đại hán vạm vỡ thiếu răng cửa trong nhóm đó rất lỗ mãng, thích bóp bờ mông đầy đặn của mấy cô nương người ta, lực tay hắn lại lớn khiến cô nương kia khổ không thể tả, đôi mắt rưng rưng chỉ có thể tủi thân khóc.

Phương Tri Hành thấy vậy lại hỏi: “Đại ca, nhóm người này là ai?”

Đinh Chí Cương liếc mắt qua, ồ lên mà trên mặt lộ vẻ khinh bỉ, giới thiệu: “Bọn họ là thợ săn trong Cấm Khu, là mấy kẻ liều mạng chuyên chạy vào Cấm Khu nguy hiểm để săn giết dị thú, đúng là mấy kẻ chơi với mạng sống.”

“!”

Phương Tri Hành nhíu mày lại, không khỏi hiếu kỳ: “Đại ca, huynh từng đến Cấm Khu chưa?”

“Tất nhiên là rồi!”

Đinh Chí Cương uống vài chén rượu, hắn nói chuyện chữ dính hết vào nhau, nhưng vẫn thao thao bất tuyệt: “Mùa xuân hàng năm, đại nhân sẽ vào Cấm Khu đi săn, chắc chắn là ta phải đi cùng rồi.”

Phương Tri Hành giật mình, thấp giọng hỏi: “Trước giờ ta chưa từng đến Cấm Khu, nơi đó là như thế nào?”

Đinh Chí Cương tặc lưỡi cảm khái: “Hai chữ Cấm Khu đúng là danh bất hư truyền, khung cảnh trong đó và bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ngươi có từng thấy rắn ba đầu chưa?”

Phương Tri Hành lắc đầu.

Đinh Chí Cương nâng chén uống một hơi cạn sạch, rồi chùi miệng nói: “Trong Cấm Khu, đâu đâu cũng có các loại sinh vật kỳ dị giống như rắn ba đầu, phần lớn chúng có tính tình hung hãn, chăm chăm nuốt sống người ta.”

Phương Tri Hành hít sâu, nghĩ nghĩ lại nghi ngờ hỏi: “Dị thú trong Cấm Khu không chạy ra ngoài hại người à?”

“Có chứ, nhưng rất rất ít!”

Đinh Chí Cương giải thích: “Dị thú thường có ý thức về lãnh địa cực kỳ mạnh, phạm vi hoạt động của bọn chúng chỉ hạn chế trong một khu vực nào đó, trừ phi khu vực đó không còn đồ ăn nữa, chúng mới tiến hành di chuyển.”

Phương Tri Hành hiểu ra, sờ tay lên ngực lấy một tấm bản đồ ra trải rộng trên bàn.

Đinh Chí Cương thấy thế, kinh ngạc nói: “Sao thế? Chẳng lẽ lão đệ ngươi muốn đến Cấm Khu chơi à?”

Phương Tri Hành gật đầu: “Ừm, ta đang thiếu Nhục Đan, muốn tìm biện pháp kiếm nhiều hơn.”

Đinh Chí Cương nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Phương Tri Hành khác với hắn. Tu vi của hắn đã trì trệ không tiến từ rất lâu rồi, mà chính hắn cũng kém cỏi, gần như đã bỏ tu hành, mất đi oai phong và dã tâm của ngày trước, chỉ hài lòng với ngày hôm nay, sống ngày qua ngày mà chẳng có lý tưởng gì.

Nhưng Phương Tri Hành thì khác, cậu vẫn còn trẻ, chỉ cần tiếp tục nỗ lực, chưa hẳn tương lai không thể bước tiếp.

Đinh Chí Cương suy nghĩ tới đây, tâm trạng không khỏi hơi phức tạp, nhịn không được mà mơ mộng viển vông, nhớ lại quá khứ.

Một đại thúc trung niên suy sụp chán chường nhìn hậu bối trẻ tuổi tràn đầy năng lượng và sức sống, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.

Đột nhiên Phương Tri Hành ngẩng đầu lên, tay chỉ bản đồ hỏi:

“Đại ca, huyện Khánh Lâm chúng ta có tổng cộng năm Cấm Khu.

Trên địa đồ, cạnh đánh dấu năm Cấm Khu có ghi chú phân làm “Một”, “Hai”, “Một”, “Một”, “Ba”; những con số này đại biểu cho điều gì thế?”

Đinh Chí Cương cười: “Đại biểu cấp độ nguy hiểm, cũng tương đương với cấp độ của dị thú nguy hiểm nhất trong Cấm Khu đó.

Ví dụ, ghi chú số “Hai” tức là trong Cấm Khu đó, con dị thú mạnh nhất là cấp hai.

Đương nhiên bản đồ này chỉ để tham khảo mà thôi.”

Phương Tri Hành đã hiểu, cậu cân nhắc: “Lỡ như có người bắt gặp dị thú cấp 3 trong Cấm Khu cấp 2 thì sao?”

Đinh Chí Cương cười nói: “Thế thì nhất định tấm bản đồ đó phải được sửa lại. Cho nên, nếu như ngươi thực sự muốn vào Cấm Khu, thì tốt nhất là mua tờ bản đồ bản mới nhất, thông tin trong đó sẽ chính xác hơn một tí.”

Phương Tri Hành rất tán thành.

Sau đó cậu đứng dậy, bưng chén rượu đi tới bàn nhóm đại hán vạm vỡ đang ngồi.”

Ba tên đại hán vạm vỡ cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, chợt nhìn thấy hai tấm thẻ bài treo trên hông cậu, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, giảm bớt cử chỉ phóng túng lại.

Phương Tri Hành cười nói: “Đừng căng thẳng, ta tìm các ngươi thương lượng chút chuyện.”

Ba người nhìn nhau, một đại hán vạm vỡ trong đó lập tức đứng dậy, cúi đầu khom lưng nói: “Quan gia, mời ngài ngồi.”

Phương Tri Hành ngồi xuống, mở bản đồ ra đặt trên bàn, hỏi thẳng: “Xin hỏi ba vị đại ca, các ngươi từng đi những Cấm Khu nào trong năm Cấm Khu này rồi?”

Đại hán vạm vỡ trả lời: “Quan gia, ba huynh đệ bọn ta đều là võ giả Quán Lực cảnh, chỉ dám đến Cấm Khu cấp 1 để xông xáo.”

Hắn giơ tay chỉ vào hai chỗ trên bản đồ: “Bọn ta từng vào hai Cấm Khu này.”

Phương Tri Hành đã hiểu, hỏi lại: “Nếu như ta muốn vào Cấm Khu, thì không biết là có điều gì cần ta chú ý đặc biệt không?”

Cậu nói đến đây, đại hán vạm vỡ đã tiếp lời: “Nhưng điều cần chú ý đặc biệt rất nhiều. Ví dụ nhớ không được xông xáo trong Cấm Khu một mình, tốt nhất là tìm vài người đồng hành, trong nhóm đi cùng phải có ít nhất một người hiểu y thuật trị liệu.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0