Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 150 - Chương 150: Cấm Khu (3)

Chương 150: Cấm Khu (3) Chương 150: Cấm Khu (3)

Nếu không ngươi phải chuẩn bị một vài túi giải độc, phấn đuổi côn trùng, kim sang dược cầm máu nhanh này kia.

Ví dụ khác như, thực vật và sinh vật trong Cấm Khu cực kỳ quỷ dị, có hình thù kỳ quái. Trước khi ngươi kịp nhận ra thứ đó là gì, thì tuyệt đối không được tùy tiện đụng vào, lại càng không được ăn.

Còn có, môi trường trong Cấm Khu vô cùng phức tạp, rất dễ lạc đường, đây là điều đáng sợ nhất.

Nhớ có lần bọn ta vào Cấm Khu chưa được bao lâu, đột nhiên xuất hiện sương mù, đợi đến khi sương mù tan đi, nhóm bọn ta lạc đường luôn, không thể phân biệt nổi bắc nam đông tay, xém chút đã kẹt chết trong đó.

May mắn là bọn ta trùng hợp gặp được một đội ngũ khác cũng đang đi săn, họ có lòng tốt dẫn bọn ta ra ngoài, nếu không thì bọn ta chỉ còn là quả rắm thôi.”

Hắn nói đến kinh nghiệm lần đó, vẻ mặt ba người không khỏi thổn thức, vẫn còn sợ hãi không thôi.

Phương Tri Hành đã hiểu, hỏi thăm ghi nhớ tên tuổi của một số đồ vật bọn họ thường mang theo hoặc là thứ nào thì tốt hơn.

Cuối cùng cậu hỏi: “Trong tình huống bình thường, giá của dị thú như nào?”

Đại hán vạm vỡ trả lời: “Dị thú cấp 1 bình thường có giá bán từ một ngàn đến ba vạn tùy loại, dị thú cấp 2 bình thường sẽ có giá gấp hai thậm chí gấp ba bốn lần.

Thực ra thì giá bán của dị thú chủ yếu được quyết định bằng giá trị thực dụng và độ hiếm hoi của nó.

Ví dụ có một vài loài dị thú cấp 1 cực kỳ hi hữu, giá bán còn cao hơn cả dị thú cấp 2 bình thường.

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ.

Chừng tầm mười phút sau, tú bà đi xuống lầu, trên mặt là vẻ áy náy khoanh tay nói: “Hai vị đại gia, thật có lỗi quá! Tự dưng xuất hiện tình huống bất ngờ, hôm nay Tố Nương đột nhiên đến tháng nên không tiện gặp khách.”

“A, thế này là ngậm máu phun người à!”

Phương Tri Hành cười cười, đối với chuyện này thì cậu sao cũng được.

Nhưng mà Đinh Chí Cương đang một lòng muốn ăn chực thì buồn bực, nói thẳng ra là xúi quẩy, đúng là xui xẻo thôi rồi luôn.

Đánh bạc thì thua mất cả chì lẫn chài, ra đây chơi gái thì gặp bà dì cả.

Cuối cùng, hắn hung dữ chọn hai cô nương, trái ôm phải ấp bước vào một căn phòng.

Phương Tri Hành cười đắc ý nắm tay cô nương mặt tàn nhang, nghênh ngang đi vào phòng đóng cửa lại.

Lúc này Tế Cẩu không ầm ĩ nữa, nhưng mặt tró thì tràn đầy u oán, khó chịu các kiểu. Cắn cọc hàng rào của người ta mãi không nhả.

Không lâu sau, Đinh Chí Cương lại chạy ra khỏi phòng, vô cùng lo lắng mà mua một bình rượu tráng dương, tu ừng ựng vào miệng rồi mới quay về phòng.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng hôm sau, Phương Tri Hành rời giường, duỗi người, nét mặt thỏa mãn, đẩy cửa ra ngoài.

Tế Cẩu nằm ở cửa ra vào ngáy o o.

Cọc hàng rào ở bên cạnh bị nó cắt nát cả đống.

Phương Tri Hành đá đá nó, gọi nó dậy.

Tế Cẩu mơ màng mở mắt ngáp, đi theo Phương Tri Hành xuống lầu, bô bô hỏi: “Thế là đi luôn à? Không đợi Đinh Chí Cương rồi cùng về luôn?”

Phương Tri Hành đáp: “Chúng ta đến Đúc Binh đường để tìm đọc một vài tư liệu trước đã, tiện đường mua một tấm bản đồ mới để chuẩn bị.”

Tế Cẩu mừng rỡ, vui vẻ nói: “Thật sự vào Cấm Khu à?”

Phương Tri Hành gật đầu: “Phản phỉ hành quân lặng lẽ, tạm thời không dám có hành động gì lớn đâu. Nhân cơ hội này, chúng ta phải tranh thủ thời gian thu thập vật tư.”

Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.

Một người một chó rời khỏi Hàm Hương lâu, ăn đại chút gì đó cho bữa sáng ở quầy ăn vặt bên ngoài, sau đó thì cưỡi ngựa tới Đúc Binh đường.

“Phương hương chủ, ngài đến rồi ạ!”

Hộ vệ gác cổng Đúc Binh đường vừa thấy Phương Tri Hành đã thi lễ cho đi ngay.

Phương Tri Hành thuận lợi bước vào bên trong, cậu đi tiếp không ngừng thẳng đến đại sảnh tầng 1 của Tuyên Võ các.

Nhân viên trực ban là một thanh niên mày rậm.

Lần trước Phương Tri Hành đến, người tiếp đón cậu cũng là người này, hai bên chào hỏi lẫn nhau.

“Phương hương chủ, ngài đến tìm công pháp hay là xem cái khác?”

Thanh niên mày rậm có vẻ hơi ngại ngùng, hơi bị ám ảnh xã hội, đỏ mặt chào hỏi cậu.

Phương Tri Hành hỏi: “Có tài liệu nào giới thiệu về Cấm Khu không?”

“Có, để ta đưa ngài qua!”

Thanh niên mày rậm vươn tay làm thế mời, dẫn Phương Tri Hành tới khu vực hàng thứ 4, 5 ở phía sau.

“Phần lớn sách vở, quyển trục trên giá hai hàng này có tương quan mật thiết với Cấm Khu.”

Thanh niên mày rậm quen cửa quen nẻo.

Phương Tri Hành gật đầu: “Được, vậy để ta tự tìm là được, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”

Thanh niên mày rậm nhanh chóng cáo lui.

Phương Tri Hành đi tới kệ sách, ánh mắt lướt qua từng quyển, giơ tay lấy quyển &LTD;ị Thú Lục> xuống.

Ý nghĩa như tên, quyển sách này chủ yếu giới thiệu về dị thú.

“Đặc điểm phổ biến của dị thú chính là to lớn hơn dã thú, hung dữ mạnh mẽ hơn, và đặc biệt là có độc.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0