Chương 152: Mưu định
Chương 152: Mưu định
Tế Cẩu tặc lưỡi liên tục, phấn chấn nói: “Vậy thì tốt quá nè, có thứ này thì chẳng phải một đêm bảy lần dễ ẹc luôn à?”
Khi họ đang nói chuyện, thanh niên mày rậm đi tới, cười hỏi: “Phương hương chủ, ngài có cần ta chuẩn bị bữa trưa cho ngài không ạ?”
Phương Tri Hành sửng sốt đầu tiên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớn.
Mặt trời lên cao, bóng cây ngắn nhất.
Giờ cậu mới ý thức được, bất giác đã qua một buổi sáng rồi.
Phương Tri Hành cạn lời, chậm rãi để sách xuống.
Hôm nay đã đọc đủ nhiều tài liệu rồi.
Cậu cũng đã có kiến thức đại khái về Cấm Khu và dị thú rồi.
Nếu muốn biết nhiều hơn mà chỉ đọc không thì không được.
“Cũng hòm hòm rồi, có đọc tiếp cũng không nhớ được.”
Phương Tri Hành trả cuốn sách về lại chỗ cũ, cười nói: “Phiền ngươi chuẩn bị bữa trưa cho ta.”
“Vâng ạ!”
Thanh niên mày rậm gật đầu chạy đi.
Chỉ một chốc lát sau, hắn đã bưng đến một phần cơm trưa phong phú.
Phương Tri Hành ngồi xuống, nhai kỹ nuốt chậm, vừa ăn vừa tám chuyện với thanh niên mày rậm.
Cậu nghe ngóng: “Trong Đúc Binh đường của chúng ta có ai thường đi săn dị thú trong Cấm Khu không?”
“Có đó!”
Thanh niên mày rậm trả lời: “Mặc dù chúng ta là Đúc Binh đường, chỉ cần rèn đúc vũ khí cho tốt là được nhận Nhục Đan, bình thường sẽ không cần đặt mình vào nguy hiểm mà đến Cấm Khu.
Nhưng mà rèn đúc vũ khí chẳng những có quy trình phức tạp, lại còn cực kỳ mệt mỏi, rất vất vả. Nên có khá nhiều người không chịu nổi, thà rằng chạy tới Cấm Khu săn dị thú chứ không muốn làm việc vất vả.
Ngoài ra còn có một kiểu người có tình huống đặc biệt.
Phương Tri Hành vểnh tai lắng nghe.
Thanh niên mày rậm uống miếng canh thịt, chậm rãi giải thích: “Mỗi khi hoàn thành rèn đúc binh khí hoặc khôi giác, đều cần tiến hành kiểm tra thực chiến.
Công việc kiểm tra này do Hứa hương chủ phụ trách, hắn sẽ mang binh khí và khôi giáp mới đi vào Cấm Khu, dùng binh khí chém giết với dị thú, lấy đó để kiểm tra xem vũ khí này đã đạt tiêu chuẩn hay chưa.
Hứa hương chủ này hẳn đang nói đến “Huyền Chỉ” Hứa Đại Trí.
Trong lòng Phương Tri Hành sáng tỏ, hỏi thêm: “Nếu như ta muốn đến Cấm Khu, thì phải chiêu mộ đồng đội thế nào?”
“À, cái này thì đơn giản thôi.”
Thanh niên mày rậm cười nói: “Chung ta có một chỗ nội vụ chuyên môn phục vụ cho những môn nhân muốn đi săn giết dị thú. Ngài có thể đến đó tìm đồng đội phù hợp với mình, còn có thể nhận được rất rất nhiều vật tư bổ sung tiếp tế, ví dụ như binh khí, dược vật, bản đồ các loại.”
Phương Tri Hành không khỏi vui mừng quá đỗi.
Sau bữa ăn, cậu ngựa không dừng vó mà chạy đến chỗ nội vụ.
Từ xa cậu đã ngửi thấy mùi máu tanh tưởi.
Một trần ồn ào kéo theo sau đó.
Phương Tri Hành đi qua một ngã ba, vừa quay đầu đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa to lớn từ xa đi tới.
Bốn con ngựa kéo, trên xe chở một con Heo Rừng Lông Đen, thân dài hơn 7 mét.
Bánh xe liên tục rung lắc, đang phải chở trọng lượng mà nó không nên chở.
Trước sau xe ngựa có hơn mười tên môn nhân Đúc Binh đường, mặt mày bọn họ tràn đầy mệt mỏi, có mấy người vẫn còn đang chảy máu trên thân, băng bó sơ sài.
Nhưng mà bọn họ đang cười cười nói nói, nét mặt tràn ngập hưng phấn.
Rất rõ ràng, bọn họ vừa trở về từ cấm khu, Heo Rừng Lông Đen chính là thu hoạch trong chuyến này của bọn họ.
Phương Tri Hành đi theo đội xe.
Quả nhiên.
Đích đến của đám người này chính là khu nội vụ.
Chỉ thấy người trong khu nội vụ tiếp nhận Heo Rừng Lông Đen.
Đầu tiên bọn họ tách rời nguyên cái đầu Heo Rừng Lông Đen, chia phần ra cân lên, cuối cùng thu vào trong khố phòng.
Phương Tri Hành đứng bên cạnh chứng kiến cả quá trình xử lý.
Mượt mà, nhanh chóng!
Có thể nói là khá chuyên nghiệp.
Phương Tri Hành đi vào đại sảnh khu nội vụ, lúc nhìn quanh thì có rất nhiều người nhận ra cậu.
Mấy ngày trước, cậu đi cùng với Lư An Phủ bị rất nhiều người nhìn thấy, bởi vậy có rất nhiều người biết cậu chính là Giáo đầu Cung Binh mới nhậm chức.
“Bái kiến Phương hương chủ, ta tên Trần Bình, là nhân viên tiếp tân ở đây. Ta có thể làm gì để cống hiến sức lực cho ngài đây?”
Một thanh niên tiến tới nghênh đón, cúi đầu khom lưng chào.
Phương Tri Hành gật nhẹ đầu, cười nhẹ nhàng: “Ta có chút việc muốn vào Cấm Khu đi săn, nên muốn nhờ tư vấn một lát.”
“Dạ vâng, mời ngài đi bên này.”
Trần Bình dẫn Phương Tri Hành đến một căn phòng, ngồi xuống nói chuyện.
“Ngài muốn biết chuyện gì?” Trần Bình bắt chuyện trước.
Phương Tri Hành mở miệng nói: “Ta muốn đến Cấm Khu cấp 2 săn thú. Nhưng trước giờ ta chưa từng vào Cấm Khu bao giờ, không biết đường xá, không biết tình huống bên trong. Vì thế cần có một người có kinh nghiệm làm dẫn đường, ngươi có biết ai phù hợp không?”
Trần Bình giật mình, đáp: “Thì ra là ngài muốn vào Cấm Khu à! Ừm, người trong Đúc Binh Đường từng vào đó không ít, ta có thể đề cử cho ngài ba vị dẫn đường có kinh nghiệm dày dặn, để ngài tự chọn.”