Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 153 - Chương 153: Mưu Định (2)

Chương 153: Mưu định (2) Chương 153: Mưu định (2)

Đương nhiên Phương Tri Hành không từ chối.

Một lát sau, Trần Bình dẫn ba người đi vào phòng, là ba nam nhân, hai trung niên, còn lại có điểm bạc trên tóc mai, trong có vẻ thương lão.

Trần Bình giới thiệu: “Vị này là Thạch Quý Sơn, mọi người đều gọi ông ấy là Lão Thạch Đầu. Vị này là Tôn Đại Quang, vị này là Lương Bộ Thanh. Ba người họ đều là người lão luyện, cả ba đều có kinh nghiệm từng vào Cấm Khu cấp 2 từ năm lần trở lên.

Ba người cung kính thi lễ: “Thuộc hạ bái kiến Phương hương chủ, nguyện cống hiến sức lực cho hương chủ.”

Phương Tri Hành gật đầu hỏi: “Thực lực các ngươi ra sao?”

Trần Bình giành lời trước: “Tất cả bọn họ đều là Quán Lực cảnh, tu vi của Tôn Đại Quang là cao nhất, Quán Lực cảnh hậu kỳ.”

Phương Tri Hành cạn lời, nghi ngờ hỏi: “Cấm Khu cấp 2 có dị thú cấp 2, mấy người dám vào à?”

Nghe vậy Tôn Đại Quang không khỏi cười nói: “Nói như thế không sai. Nhưng Cấm Khu cấp 2 cực kỳ bao la, không phải toàn bộ dị thú trong đó là cấp 2, đa phần là dị thú cấp 1. Chúng tôi đều có thể ứng phó được.”

Phương Tri Hành nghe thế, trong lòng suy nghĩ, kinh ngạc nói: “Ý của ngươi là, trong Cấm Khu cấp 2 cũng không có quá nhiều dị thú cấp 2 à?”

Tôn Đại Quang trả lời: “Đúng vậy, với lại chúng tôi hiểu rõ về phạm vi lãnh địa của mỗi một loài dị thú cấp hai, chỉ cần không đi nhầm vào trong đó thì gần như không gặp phải dị thú cấp 2 nào.”

Hắn nói đến đây, Thạch Quý Sơn tiếp lời nói thêm: “Đương nhiên nếu hương chủ ngài muốn săn giết dị thú cấp 2, chúng tôi có thể đưa ngài đến thẳng đó.

Chẳng qua dị thú cấp 2 hung hãn dị thường, không phải cao thủ Đại Mãng cảnh thì không thể đối đầu với chúng, với thực lực của chúng tôi thì khó mà giúp được việc cho ngài.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, im lặng một hồi lại hỏi: “Trong ba người các ngươi, có ai từng đến Cấm Khu cấp 3 chưa?”

Cậu vừa hỏi dứt lời, nét mặt Tôn Đại Quang và Thạch Quý Sơn trở nên nghiêm trọng, đồng thời im bặt.

Lương Bộ Thanh chắp tay nói: “Thuộc hạ từng đi theo Hứa hương chủ mấy lần, được bổ sung rất nhiều kiến thức.”

“Được!”

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng có so sánh.

Thấy thế, Tôn Đại Quang và Thạch Quý Sơn lập tức thất vọng vô cùng, cười khổ quay người rời đi.

Sắc mặt Lương Bộ Thanh vui mừng, cúi đầu hỏi: “Dám hỏi Phương hương chủ, ngài tính khi nào xuất phát, cần thuộc hạ tổ chức một đội xe hộ tống cho ngài không?”

Vì dị thú rất lớn và vô cùng cồng kềnh, nên sau khi săn giết chúng nó xong, vận chuyển về thế nào là cả một vấn đề.

Vì thế Thiết Sơn môn xây dựng một đội xe hộ tống cho riêng mình, chuyên dùng để vận chuyển dị thú, không cần người đi săn phải phiền lòng.

Nhưng mà Phương Tri Hành có hack max cấp, cậu không cần phải vận chuyển dị thú săn được về làm gì.

Thế là cậu cười đáp: “Tạm thời không cần đâu, ta vào Cấm Khu để mở mang tầm mắt tích lũy thêm kiến thức, với một vài kinh nghiệm săn giết thôi.”

Lương Bộ Thanh đã hiểu.

Phương Tri Hành phân phó: “Ngươi đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta cùng đến Cấm Khu cấp 2.”

“Vâng!”

Lương Bộ Thanh hít thở sâu, tinh thần dâng cao.





Sáng sớm hôm sau, tiết trời trong xanh.

Phương Tri Hành đến võ đài một chuyến trước, sắp xếp công việc luyện tập cho mấy ngày sau sẵn sàng, rồi cưỡi ngựa rời khỏi nha môn.

Cậu đi vào Đúc Binh đường.

Lúc này, Lương Bộ Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Thấy gã cưỡi một con ngựa màu nâu, bên người mang theo bốn năm gói hàng chứa các loại vật tư dùng để sinh tồn thiết yếu trong Cấm Khu.

Hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Tế Cẩu nằm trong ngực Phương Tri Hành, cơ thể giấu sau lớp trang phục, chỉ lộ cái đầu chó bên ngoài đón gió, thè lưỡi dài ra.

Tư thế này thoải mái quá!

Huyện Khánh Lâm có một Cấm Khu cấp 3, một Cấm Khu cấp 2 và ba Cấm Khu cấp 1.

Vị trí của Cấm Khu cấp 2 ở gần núi Hắc Phong, vì thế nên được lấy tên là “Cấm Khu Hắc Phong”, các huyện thành khoảng chừng hơn bốm trăm dặm.

Cũng may triều đình đã sớm xây sẵn một con đường, với lại con đường này còn cực kỳ rộng rãi, đi thẳng tới là được.

Trong tình huống giao thông thuận lợi như thế, Phương Tri Hành và Lương Bộ Thanh phóng ngựa băng băng, ngày đi nghìn dặm còn không sao.

Cả đường bình an vô sự.

Khoảng chừng ba giờ chiều, hai người bọn họ đã tới dưới chân núi Hắc Phong.

Phương Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn, núi Hắc Phong không quá nguy nga hiểm trở, cây cối rậm rạp.

“Hương chủ, ngài có biết vì sao ngọn núi này được lấy tên là Hắc Phong không?”

Lương Bộ Thanh tràn đầy phấn khởi giới thiệu: “Thực ra vì đây là một loại hiện tượng khó mà giải thích được, mỗi khi gió bắt đầu thổi qua đỉnh núi này, là gió này sẽ biến thành màu đen…”

Gã còn chưa dứt lời, đột nhiên có một làn gió thổi qua núi, cây cối lay động, lá cây hoa cỏ vang tiếng rào rào.

Phương Tri Hành tập trung nhìn, đuôi lông mày không khỏi nhướn cao.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0