Chương 154: Mưu định (3)
Chương 154: Mưu định (3)
Cậu nhìn thấy một luồng sương đen mỏng manh mờ mờ lướt qua đỉnh núi, trôi về hướng tây, lắng lại trong một khu bồn địa được thực vật bao quanh rậm rạp.
Bồn địa cực kỳ to lớn, không thấy phần cuối.
“Nhìn kìa, đó chính là Hắc Phong!”
Lương Bộ Thanh chỉ tay vào sương đen phía xa: “Vùng lòng chảo Hắc Phong thổi qua chính là Cấm Khu cấp 2.”
Phương Tri Hành hiểu ra, hỏi: “Hắc Phong này, có giải thích gì không?”
Lương Bộ Thanh buông tay: “Giải thích thì nhiều lắm, mỗi người một kiểu, không có kết luận.
Có người nói, núi Hắc Phong có một loại nham thạch màu đen, khi bị gió thổi qua sẽ hòa vào gió thành màu đen.
Cũng có người nói, gió đen kia thổi ra từ trong khe núi.
Còn có người nói, núi Hắc Phong bị ông trời giáng xuống, để nguyền rủa mảnh đất này của chúng ta.”
Phương Tri Hành cười: “Dù sao thì không ai làm rõ được, mọi người muốn nói thế nào thì nói thôi.”
“Đúng đúng, vậy đó.” Lương Bộ Thanh tán thành.
Hai người cưỡi ngựa tiếp tục đi về phía tây.
Không qua bao lâu, trước tầm mắt xuất hiện một khu doanh trại, có rất nhiều bóng người qua lại.
Lương Bộ Thanh thấy thế liền nói: “Đây là doanh địa của thợ săn, tất cả người đi săn ở Cấm Khu đều xây dựng cơ sở tạm thời ở đây.”
Phương Tri Hành suy nghĩ, lại hỏi: “Kẻ kinh doanh đứng đằng sau doanh trại này là nhóm Đúc Binh đường chúng ta à?”
“Không phải thế!”
Lương Bộ Thanh lắc đầu: “Thật ra thì ở đây là một tòa dịch trạm, do triều đình quản hạt.
Ở huyện Khánh Lâm chúng ta, tòa doanh trại này phải do huyện lệnh đại nhân quản lý.
Chẳng qua nhân vật lực nha huyện có hạn, nên ủy thác cho Đúc Binh đường chúng ta thay mặt quản lý.”
Phương Tri Hành hiểu rồi, cậu có song song hai thân phận của nha huyện và Đúc Binh đường, đến đâu cũng được hoan nghênh hết.
Hai người bước vào doanh trại, buộc ngựa.
Với tên tuổi Giáo đầu Cung Binh và hương chủ của Phương Tri Hành, cậu thuận lợi làm thủ tục nhập cư, không gặp phiền phức gì cả.
Tất cả mọi người đều là người tốt, đối xử với Phương Tri Hành rất tốt, ai ai cũng nở nụ cười nghênh đón, nói chuyện khá dễ nghe.
Phương Tri Hành sắp xếp bọc hành lý cẩn thận, đổi bộ áo giáp, đeo đại hoàn đao, chủy thủ và cung tên lên người.
“Đi, chúng ta vào Cấm Khu xem thử đi.” Cậu không thể chờ đợi nổi nữa.
Lương Bộ Thanh nhìn trời, đáp: “Từ giờ tới lúc trời tối còn một lúc nữa, nhưng cũng sắp rồi. Tốt nhất là vào nhanh ra sớm, không được vào quá sâu.”
“Ừm, không sao, nghe ngươi nói.”
Phương Tri Hành không ý kiến.
Hai người một chó đi bộ vào, dần dần tới gần khu vực bồn địa.
Lúc tới biên giới vùng lòng chảo, Phương Tri Hành nhìn quanh xem xét, cây cối cách đó không xa rất cao lớn, cây nào cây nấy thô to bằng ba người ôm, cao vút tận trời.
Trong rừng cây có sương mù lơ lửng như có như không, tối tăm mờ mịt, lơ lửng không cố định.
Chợt nhìn qua cứ như trong không khí đang có rất nhiều con rắn màu xám đang chuyển động, đâu đâu cũng có vẻ quỷ dị.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu ăn ý liếc nhau.
“Mày có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?” Phương Tri Hành truyền âm hỏi.
Tế Cẩu ngẩng cao mũi chó, cái mũi chuyển động, lắc đầu nói: “Tất cả đều bình thường, có thể khẳng định không khí không có độc.”
Phương Tri Hành im lặng, cất bước bước vào bồn địa.
Hai người đi vào trong chừng trăm mét.
Phương Tri Hành liếc trái liếc phải, phát hiện tất cả thực vật đều cực kỳ lớn, cái lá trên ngọn cây đã to gần bằng mặt người, cỏ mọc từng lớp từng lớp trên đất như là cả ổ rắn quấn chặt vào nhau.
Đột nhiên Lương Bộ Thanh cười nói: “Hương chủ, cho ngươi xem một thứ mới lạ nè.”
Gã ngồi xuống vươn tay bứt một ngọn cỏ, chỗ bị gãy lập tức có chất lỏng chảy ra…
“Ế, sao chất lỏng này đỏ dữ thế?”
Tế Cẩu chợt réo lên.
Đồng tử Phương Tri Hành hơi co rút, cậu cũng thấy chất lỏng chảy ra có màu đỏ tươi và sền sệt như huyết dịch.
Cậu không nhịn được hỏi: “Chuyện gì đây?”
Lương Bộ Thanh cười nói: “Đây là đặc trưng vốn có của thực vật trong Cấm Khu. Dù là cây cối hay các loại thực vật khác đều có nhựa màu đỏ tươi.”
Phương Tri Hành vô cùng kinh ngạc, đi đến trước một gốc cây, rút đao ra khỏi vỏ rồi chém xuống.
Phập!
Vỏ cây nứt toác, bong tróc thành từng mảnh.
Lớp mạch rây lộ rõ, rỉ ra những vệt chất lỏng huyết sắc trông cứ như máu người, càng xem càng quỷ dị, không cách nào diễn tả.
“Đệch, không phải chứ?”
Tế Cẩu sốc nặng, sửng sốt nói: “Mấy cái cây này chắc không phải thành tinh rồi đâu ha! Mụ nội nó là yêu tinh cây nào đấy của Nhiếp Tiểu Thiện hả?!”
Cảnh tượng này quả là rất khó tin.
Phương Tri Hành cũng không hiểu nổi, chỉ cảm thấy kỳ dị.
“Yêu tinh cây nào đấy à...”
Cậu không kìm được nghĩ ngợi.
Cậu biết quá ít về thế giới mơ hồ thần bí này, thậm chí còn chưa thấy được phần nổi của tảng băng trôi.
Cậu không nhịn được hỏi: “Đống cây này biết chuyển động không? Có thể làm hại người không?”