Chương 155: Săn thú
Chương 155: Săn thú
“Cái đó thì không.”
Lương Bộ Thanh cười đáp: “Cây cối vẫn là cây cối, chỉ là chảy tí máu thôi.”
Phương Tri Hành trầm ngâm.
Hai người một chó tiếp tục đi về phía trước.
Đi một hồi, phía trước bỗng nhiên không còn đường, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất.
Phóng mắt nhìn quanh...
Đâu đâu cũng có rất nhiều ngải cứu mọc hoang.
Cỏ đuôi chó lắc lư theo gió.
Ngưu Cân thảo, Mã Đường thảo, tầng tầng lớp lớp, phủ kín mọi ngóc ngách.
Còn có Tiên Nhân Cầu, Thương Nhĩ, hoa Tường Vi, Tiểu Kế thảo...vân vân. Rất nhiều cỏ dại gai góc, không chút kiêng dè lan tràn trên mặt đất, cản trở đường đi.
Thấy tình hình này, Phương Tri Hành quay đầu nhìn lại đoạn đường cậu đã đi.
Nơi cậu đứng chỉ cách biên giới vùng lòng chảo hơn 400 mét.
Bọn họ còn chưa đi được 1 dặm!
Phía trước đã hết mọe đường rồi?!
Phương Tri Hành ngạc nhiên hỏi: “Ở đây có nhiều người săn thú và người đi đường ra ra vào vào như vậy, tại sao lại không hình thành đường?”
Lương Bộ Thanh giải thích: “Hương chủ, bắt đầu từ đây, chúng ta đã chính thức tiến vào Cấm Khu Hắc Phong rồi.
Sức sống của hoa hoa cỏ cỏ trong Cấm Khu Hắc Phong cực kỳ mãnh liệt và tràn trề.
Mặc kệ bao nhiêu người giẫm lên thì hoa dại, cỏ dại cũng không tàn úa.
Thậm chí, dù ngài phóng hỏa cả khu vực này, hai ba ngày sau, hoa cỏ vẫn sẽ như măng mọc sau mưa, lần nữa sinh trưởng.”
Lương Bộ Thanh nhún vai nói: “Huyện lệnh đại nhân cũ từng muốn thử tu sửa một con đường, phái rất nhiều thợ thủ công đến. Kết quả mấy trăm người bận rộn suốt nửa tháng lại nhận ra cỏ trên đất làm thế nào cũng không thể dọn sạch. Cuối cùng chỉ đành phải từ bỏ.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, cau mày hỏi: “Vậy có nghĩa phía trước không còn bất cứ đường nào. Mỗi lần vào Cấm Khu phải tự tìm một con đường cho mình?”
“Ừm ừm, đúng là thế!”
Lương Bộ Thanh gật đầu, thở dài: “Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Cấm Khu cực kỳ nguy hiểm. Rất nhiều người xâm nhập Cấm Khu đều lạc đường bên trong, vĩnh viễn không thể thoát ra.”
Nghe vậy, Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn trời, lại phát hiện cây cối cao chót vót, che khuất bầu trời.
Tuy có những tia nắng chiếu xuyên qua kẽ hở trên cây nhưng cậu không cách nào nhìn thấy phương hướng mặt trời, rất khó phân biệt đông, tây, nam, bắc.
Phương Tri Hành không nhịn được hỏi: “Ngươi có cách nào giúp không lạc đường không?”
Lương Bộ Thanh gật đầu đáp: “Tổ tôn ba đời nhà ta đều là thợ săn trong Cấm Khu. Từ nhỏ ta đã theo gia gia và cha đến đây thăm dò, săn thú, nắm rõ nơi này như lòng bàn tay.”
Phương Tri Hành đã hiểu, gật đầu nói: “Ngươi dẫn đường đi.”
“Được.”
Lương Bộ Thanh đi trước, cầm một cây quải trượng trong tay, vừa đi vừa vung lên quét sạch cỏ cây trước mặt.
Gã đi ủng cao cổ có lớp đế rất dày, không sợ giẫm phải vật cứng hay vật sắc nhọn.
Độ cao ủng còn có thể bảo vệ cổ chân không bị trầy xước khi đi gần những thực vật có gai.
Phương Tri Hành càng lố hơn, thân mặc khôi giáp, võ trang đầy đủ, từ đầu đến chân được bảo hộ cực kỳ chặt chẽ.
Ngược lại, Tế Cẩu thì gặp phải phiền phức.
Lòng bàn chân đầy thịt của nó không quá dày, sau nhiều lần giẫm trúng đống gai nhọn ẩn trong đám cỏ dại, cuối cùng vận may cũng cạn kiệt.
Một cây gai nhọn đâm vào đệm thịt của nó.
“Á áu áu~”
“Mả cha nhà nó!”
Tế Cẩu nhấc chân trái trước lên, loạng choạng nghiêng ngả, đau đến mức không nhịn nổi gào thét.
“Cái đếu gì đấy? Bị đâm rồi hả?”
Phương Tri Hành cạn lời, khinh bỉ nói: “Tốt xấu gì mày cũng là một thằng liệp lang hàng thật giá thật, sao kỹ năng sinh tồn dã ngoại yếu vãi nồi thế?”
Tế Cẩu vừa tức vừa giận, gào lên: “Móa mày bớt nói đểu đi con! Có ngon mày thử cởi khôi giáp ra coi.”
Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, nắm chân trái trước của Tế Cẩu lên lật lại, túm lấy cây gai nhọn.
“Nhẹ tí, nhẹ tí...”
Tế Cẩu nhìn cây gai kia, hoảng sợ bẹo hình bẹo dạng.
“Mày sợ cục cứt!”
Phương Tri Hành cười nhạo, rút mạnh cây gai kia ra.
Tế Cẩu lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng kêu cha gọi mẹ.
“Chó má gì đâu! Cái đờ cờ mờ!”
Tế Cẩu hối hận rồi, lần này nó không nên ra ngoài.
Đã là chó thì phải thành thành thật thật ở nhà, trông nhà giữ cửa.
Cuộc phiêu lưu mạo hiểm nơi hoang dã cứt chó này quả là ăn no rửng mỡ, tự hành xác mình mà.
“Bế tao, bế tao coi!”
Tế Cẩu không muốn đi đường, cũng đi không nổi nữa, cong cẳng lên.
“Đúng là phế vật!”
Phương Tri Hành hết cách, đành bế Tế Cẩu đặt lên vai.
Khoảng 20 phút sau, Lương Bộ Thanh dừng lại, chỉ tay về phía một vùng đầm lầy bên phải đằng trước, nhỏ giọng nói:
“Đầm lầy này là nơi sinh sống của ‘Rắn Vẩy Xám Hai Đuôi’, dị thú cấp 1.
Nhưng mà trong đầm lầy, võ giả bị hoàn cảnh quản chế nên thực lực giảm đi rất nhiều. Thế là độ khó săn giết Rắn Vẩy Xám Hai Đuôi bị đánh giá cấp 2.”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Không thể dụ rắn ra khỏi hang à? Có thể dẫn dụ Rắn Vẩy Xám Hai Đuôi ra rồi mới săn giết mà.”