Chương 165: Lưỡi cong
Chương 165: Lưỡi cong
Cậu ngước mắt lên nhìn về phía sau trông khu rừng.
Không lâu sau, một con vật khổng lồ thấp bé, thong thả bò ra khỏi khu rừng.
Đó là một con cá sấu hung dữ, dài hơn 8 mét, nó ngậm chặt một con hươu đuôi xanh trưởng thành trong cái miệng khổng lồ.
Hai hàng răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt con hươu đuôi xanh, máu me bê bết.
Con hươu đuôi xanh vẫn chưa chết, nó vẫn đang cố gắng giãy giụa, nhưng chẳng thấm vào đâu, hoàn toàn vô vọng.
Đồng tử Lương Bộ Thanh co lại, vẻ mặt hoảng sợ, gã rụt người lại rồi cúi đầu xuống, núp dưới sườn dốc, lẩm bẩm: “Trời đất quỷ thần, sao lại gặp 'Tứ Nhãn Ngạc' vậy?”
“Tứ Nhãn Ngạc...”
Phương Tri Hành nhìn kỹ hơn, cậu mới nhận ra con cá sấu khổng lồ này có đến bốn con mắt, hai trên hai dưới, liên tục đảo tròn.
Cậu lập tức hỏi: “Tứ Nhãn Ngạc có điểm yếu nào không?”
Lương Bộ Thanh lắc đầu nói: “Không có điểm yếu! Tứ Nhãn Ngạc mắt nhìn tám phương, tầm nhìn bao quát, toàn thân được bao phủ bởi vảy cứng, đao kiếm khó có thể đâm thủng, nó còn có bốn chân to khỏe có sức, chạy còn nhanh hơn cả ngựa nữa.”
Gã hít một hơi khí lạnh rối nói: “Loại dị thú cấp 2 giông như Tứ Nhãn Ngạc được coi là bá chủ trong Cấm Khu Hắc Phong, nó đi lại nghênh ngang, gần như không thể bị săn giết.”
Phương Tri Hành nhanh chóng hiểu ra.
Đúng vậy, thị lực của cá sấu cao hơn con người ít nhất bảy lần.
Để săn giết con Tứ Nhãn Ngạc này, bắt buộc phải liều mạng đánh một trận quyết liệt.
“Bốn con mắt à...”
Phương Tri Hành suy nghĩ nhanh như chớp, nhanh chóng nghĩ ra cách.
Ngay lúc này, Tứ Nhãn Ngạc dừng lại bắt đầu chuyên tâm ăn uống, nó xé nát con hươu đuôi xanh, tách rời từng bộ phận rồi cắn từng miếng lớn.
Thấy cảnh này, Phương Tri Hành lập tức giương cung dồn sức, đồng thời nói với Lương Bộ Thanh: “Ngươi hãy tránh xa một chút.”
“Hương chủ, chẳng lẽ ngài muốn?!”
Lương Bộ Thanh ngạc nhiên tột độ, không nhịn được mà nhìn sang, sau đó hắn vọt dậy, co giò bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.
Vút!
Phương Tri Hành bắn một mũi tên, mũi tên xé toạc không khí lao về phía trước, âm thanh xé gió vang đội.
Tứ Nhãn Ngạc đang ăn, đột nhiên chú ý đến chuyện gì đó, nó phản ứng rất nhanh, đầu nhanh chóng chuyển động.
Keng!
Tên Phá Giáp lao vun vút, bắn trúng vào đầu cá sấu, đâm vào da cá sấu.
Nhưng ngay sau đó, Tứ Nhãn Ngạc lắc đầu, mũi tên bị hất bay, chỉ để lại một chấm trắng, sau đó chậm rãi rỉ ra huyết dịch màu đỏ.
“Bắn thủng da cá sấu, nhưng độ sâu không đủ để chí mạng.” Phương Tri Hành nhướng mày.
Đm, da cá sấu còn cứng hơn cả khôi giáp!
Tứ Nhãn Ngạc đau đớn, nó vặn vẹo cơ thể liên tục rồi đột nhiên ngoạm lấy mũi tên rơi xuống đất để trút giận.
Thấy vậy, Phương Tri Hành truyền âm: “Tế Cẩu, mày lên đi!”
Tế Cẩu lập tức tạo ra một phân thanh ảo ảnh chạy lên phía trước, sủa to mấy tiếng thu hút sự chú ý của Tứ Nhãn Ngạc.
Tứ Nhãn Ngạc đứng bằng bốn chân, nhìn chằm chằm vào Tế Cẩu, há to cái miệng khổng lồ, mùi tanh hôi nồng nặc xộc vào mặt.
“Đệch!”
Tế Cẩu sởn gai ốc, tiếng sủa đột ngột dừng lại.
Vèo!
Mũi tên Phá Giáp thứ hai lao đến, đâm vào đầu cá sấu nhanh như chớp, không hề nghiêng lệch, vừa khéo trúng ngay vị trí mũi tên đầu tiên bắn trúng.
Mũi tên lập tức đâm sâu vào một đoạn!
Tứ Nhãn Ngạc đau đớn tột độ, lắc đầu lắc cổ, điên cuồng vung lắc cơ thể.
Phương Tri Hành lập tức ném cung tên, cậu lao ra, đầu ngón chân liên tục chạm đất, lướt qua cỏ, nhanh như gió!
Chẳng mấy chốc, cậu đã đến gần Tứ Nhãn Ngạc.
Tứ Nhãn Ngạc cũng nhìn thấy cậu, nó lập tức vùng dậy rồi nhào đến.
Phương Tri Hành lại nhảy lên cao, rút một gói giấy dầu từ trong tay ra rồi ném mạnh xuống dưới.
Bùm!
Lượng lớn bột đá vôi bùng nổ trong nháy mắt, bay tứ tung khắp nơi, bao trùm bên dưới.
Bột đá vôi dính đầy đầu, đầy người Tứ Nhãn Ngạc, lúc này nó hoàn toàn mất tầm nhìn.
Phương Tri Hành khẽ lắc vai, di chuyển chớp nhoáng đến bên hông Tứ Nhãn Ngạc.
“Kỹ năng bộc phát·Thiết Sơn Kháo!”
Cơ bắp vai của Phương Tri Hành cuồn cuộn, như một chiếc xe tăng đâm thẳng về phía Tứ Nhãn Ngạc.
Bùm~
Cơ thể Tứ Nhãn Ngạc lật sang một bên, ngã ngửa ra sau, bốn chân đạp loạn xạ trên trời.
Phương Tri Hành lập tức nhảy lên bụng nó, hai tay cầm đao đâm thật mạnh xuống dưới.
“Kỹ năng bộc phát·Đan Đao Trực Nhập!”
Phập phụt!
Mũi đao tăng tốc, mang theo sức mạnh khủng khiếp lập tức đâm thủng lớp da, thân đao đâm vào một nửa.
Phập phụt!
Máu tươi lập tức phun trào như suối, bắn tung tóe khắp mặt, khắp người Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành giơ đao lên, tiếp tục dùng Đan Đao Trực Nhập, đâm hết nhát này đến nhát khác.
Chẳng mấy chốc, những vết thương lần lượt xuất hiện trên bụng Tứ Nhãn Ngạc, máu chảy như suối.
Một lát sau, cuối cùng Tứ Nhãn Ngạc cũng ngừng giãy dụa.
“Mày được đó, thế mà mày cũng giết được nó.”
Tế Cẩu tặc lưỡi ngạc nhiên.
Con Tứ Nhãn Ngạc này không đơn giản, tuyệt đối chính là con dị thú đáng sợ nhất bọn họ từng gặp cho đến lúc này.