Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Lưỡi Cong (2)

Chương 166: Lưỡi cong (2) Chương 166: Lưỡi cong (2)

Nhưng Phương Tri Hành vẫn giải quyết nó gọn gàng trong ba nốt nhạc.

Phương Tri Hành lau máu trên mặt, nhìn chằm chằm giao diện hệ thống.

“Thu!”

Trong một suy nghĩ, con cá sấu khổng lồ dưới chân khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, hóa thành một đống tro tàn rồi tan thành bụi.

“Vô địch mẹ nó rồi!”

Phương Tri Hành thở hắt ra một hơi, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Trận chiến sung sướng đã đời như vậy vô cùng kích thích, mang lại cho cậu cảm giác thỏa mãn cực lớn.

Sau đó…

Phương Tri Hành liên tục săn giết một con tê giác chùy sắt, một con yêu tinh hai sừng và một con trăn độc hoa văn hai đầu.

[Dị thú cấp 2: huyết dịch: 8/10

Chiến thắng hoặc giết chết sinh mạng cùng cấp bậc: 13/18

Thịt dị thú cấp 2: 6385/9300]

Lúc này đã khoảng 3 giờ rưỡi chiều, thời gian vẫn còn sớm.

Nhưng Phương Tri Hành buộc phải quay trở lại doanh trại sớm hơn dự định.

Bởi vì thanh đao vòng lớn đã bị báo hỏng, thanh đao bị nứt rất nhiều chỗ.

“Thôi vậy, về sớm nghỉ ngơi thôi.”

Phương Tri Hành gọi Lương Bộ Thanh đến, bảo gã dẫn đường.

Hai người một chó quay trở về, đường về khá thuận lợi, không có sự cố nào xảy ra.

Dù sao thì Phương Tri Hành đã tiêu diệt tất cả những con dị thú cấp 2 dọc đường đi rồi.

Sau khi về đến doanh trại, Phương Tri Hành đi thẳng đến cửa hàng.

Mà mà cửa hàng có bán binh khí, cậu có thể mua thêm đao, kiếm và cung tên.

Phương Tri Hành chọn tinh cương đao (đao làm từ thép tinh luyện) có chất lượng tốt nhất, mua một lần năm thanh.

Không biết trời tối từ khi nào, trăng sáng vằng vặc.

Phương Tri Hành cởi bỏ khôi giáp, thay y phục ngắn bó sát người rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

“Mày đi đâu đấy, đi dạo hả?” Tế Cuối đi theo rồi hỏi.

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, nói: “Tao đi tắm.”

Tế Cẩu dừng bước, híp mắt, ghê tởm nói: “Không phải chứ, mày còn đi nữa hả? Đoạn Thải Diễm gần 40 tuổi rồi, một thanh niên như mày bị cô ta 'trâu già gặm cỏ non' có uổng không? Còn cần mặt mũi nữa không?”

Phương Tri Hành tặc lưỡi đáp: “Chẳng phải mày thường nói, phụ nữ trưởng thành mới có hương vị nhất à?”

“Ọe ọe~“

Tế Cẩu vô cùng khinh thường, nó quay đầu rồi chui vào phòng.

Phương Tri Hành một mình rời khỏi doanh trại, cậu đi xuyên qua khu rừng đến trước thác nước.

Dưới ánh trăng, một bóng người mảnh mai ngồi trên tảng đá dưới thác nước.

Nghe tiếng bước chân, Đoạn Thải Diễm nhanh chóng quay đầu lại, mái tóc bay cao.

Vừa nhìn thấy Phương Tri Hành, mỹ nhân cong khóe miệng cười, sự quyến rũ vô hạn lập tức hiện lên trên khuôn mặt.

Trăng sáng trên mặt nước, người đẹp ngồi trên đá!

...

...

Ngày hôm sau, Phương Tri Hành bước vào Cấm Khu Hắc Phong một lần nữa.

Buổi sáng, cậu lại săn giết được một con Thạch Bì Trư, một con Thằn Lằn Vảy Đen Mắt Tím và hai con Ngân Nguyệt Lang.

Đến buổi chiều, cuối cùng!

Giữa một vùng đồi núi nhấp nhô, Phương Tri Hành và Lương Bộ Thanh bất ngờ gặp được một con Văn Lôi Báo!

Chỉ thấy con Văn Lôi Báo cao 2 mét, thân hình thon dài, có những mảng hoa văn hình tia chớp giữa lớp lông.

“Văn Lôi Báo nổi tiếng về tốc độ, nó chạy rất nhanh, có thể chính là dị thú chạy nhanh nhất trong toàn bộ Cấm Khu Hắc Phong.”

Lương Bộ Thanh cõng bốn thanh đao, nằm sấp trên mặt đất, cỏ cây che chắn quanh người, ẩn nấp rất tốt.

Đương nhiên Phương Tri Hành hiểu rõ sự lợi hại của Văn Lôi Báo, khi nó bỏ chạy, có thể còn nhanh hơn cả tên Phá Giáo của cậu!

“Tế Cẩu, trông cậy vào mày đấy.”

Phương Tri Hành dặn dò một tiếng rồi nhanh chóng di chuyển đến một vị trí, bố trí cạm bẫy.

Tế Cẩu không nói hai lời, chờ đến khi Phương Tri Hành dụ Lương Bộ Thanh rời đi, nó lập tức tạo ra một bóng phân thân chạy đến.

“Gâu gâu!”

Tế Cẩu sủa to hai tiếng trước rồi mới quay đầu bỏ chạy.

Văn Lôi Báo nghiêng đầu nhìn rồi chợt lao thẳng ra ngoài, nhanh như chớp, lao đến với tốc độ kinh người.

Tế Cẩu mới chạy về phía trước chưa đến 30m, Văn Lôi Báo đã đuổi đến sau mông nó rồi.

“Gâu!”

Tế Cẩu phanh gấp đứng vững rồi quay người lại gầm lên một tiếng với Văn Lôi Báo.

Văn Lôi Báo khựng lại, nó giảm tốc độ đôi chút rồi nhe răng nanh, hung hăng nhào đến.

Nhưng ngay sau đó, bóng phân thân tự động tan biến, hóa thành làn khói đen chìm vào lòng đất.

Văn Lôi Báo nhào đến chỗ Tế Cẩu đang đứng, sau đó!

“Áaaa~”

Văn Lôi Báo bỗng rống lên một tiếng thảm thiết, giống như đau xé ruột gan.

Chỉ thấy bàn chân trước của nó bị bẫy thú kẹp chặt, máu chảy như thác.

Càng vùng vẫy, càng bị kẹp đau đớn.

Không thể bỏ lỡ thời cơ, Phương Tri Hành chợt bật dậy, mũi đao chạm đất, kéo lê về phía trước, tạo ra một vệt tia lửa điện.

“Kỹ năng bộc phát·Tha Trảm Đao!”

Xoẹt~

Ánh sáng lạnh lóe lên!

Phương Tri Hành giơ đao chỉ lên trời, đứng bất động.

Cổ họng Văn Lôi Báo bị cắt đứt, máu phun trào dữ dội, cuối cùng nó ngã xuống đất trong tư thế cổ gần như đứt lìa.

“Giải quyết xong!”

Phương Tri Hành vẻ mặt lạnh lùng, hít một hơi thật sâu.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0