Chương 167: Lưỡi cong (3)
Chương 167: Lưỡi cong (3)
Khi cậu thu trường đao vào vỏ, Văn Lôi Báo đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại một ít tro tàn bay lơ lửng trong không khí.
[2, Chiến thắng hoặc giết chết sinh mạng cùng cấp bậc: 18 con (Đã hoàn thành.]
“Điều kiện 2, cuối cùng đã hoàn thành!”
Phương Tri Hành hài lòng mỉm cười.
Thật ra, điều kiện 2 chính là điều kiện đòi hỏi số lượng nhiều nhất, không nhờ cậu lại hoàn thành điều kiện này đầu tiên.
Phương Tri Hành vẫy tay, gọi Lương Bộ Thanh trở về rồi hỏi: “Có phải Văn Lôi Bá thường xuất hiện theo một cặp một đực một cái không?”
Lương Bộ Thanh đáp: “Trong mùa giao phối thì đúng là như vậy, bình thường bọn chúng đi săn một mình.”
Phương Tri Hành hỏi: “Bây giờ là mùa giao phối hả?”
Lương Bộ Thanh lắc đầu: “Mùa giao phối vào mùa hè, bây giờ sắp đến mùa đông rồi.”
Phương Tri Hành không khỏi có chút tiếc nuối.
Hai người vừa định đứng dậy rời khỏi, một tiếng gầm rú chợt vang lên.
“Là tiếng gầm của báo!”
Lương Bộ Thanh lập tức nằm sấp xuống đất, chậm rãi di chuyển về phía sau.
Phương Tri Hành liếc mắt một cái thì thấy một con Văn Lôi Báo chợt xuất hiện trên gò đất cách đó không xa.
Con Văn Lôi Báo đứng trên cao nhìn xuống, lại ở cự ly gần, nó có thể phát hiện Phương Tri Hành và Lương Bộ Thanh bất cứ lúc nào.
Lương Bộ Thanh câm như hến, gã che miệng, không dám thở mạnh.
Phương Tri Hành vẫn bình tĩnh như thường, cậu ngồi xổm giữa mấy bụi cỏ, không nhúc nhích tí nào, như một tảng đá.
Một lúc sau, Văn Lôi Báo lao mình nhảy xuống gò đất, đi lang thang về phía khác.
Phương Tri Hành lập tức bước ra, cậu bố trí lại bẫy rồi ra hiệu cho Tế Cẩu.
Tế Cẩu ngầm hiểu, nó lập tức tạo ra bóng phân thân chạy đến dụ dỗ.
Phương Tri Hành quay đầu lại, vừa định mở miệng thì thấy Lương Bộ Thanh vội vàng chạy về phía xa, giống như mông bốc khói vậy.
Phương Tri Hành nhếch mép, không nói nên lời.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng rống thảm thiết vang lên.
“Ha ha!”
Phương Tri Hành vui mừng khôn xiết, cậu bật dậy lao ra ngoài, làm theo cách trước đó, kết liễu con Văn Lôi Báo thứ hai.
“Gan báo cấp 2: 2 con,cũng hoàn thành rồi!”
Phương Tri Hành phấn chấn tinh thần: “Giờ chỉ cần tìm được ba con hổ dữ nữa thì chuyến đi này có thể kết thúc hoàn hảo rồi.”
Cậu đứng dậy, gọi Lương Bộ Thanh quay lại rồi dặn dò: “Đưa ta đến khu vực mà Độc Giác Hổ thường xuyên xuất hiện.”
Lương Bộ Thanh lau mồ hôi nóng hổi, gã thở hổn hển nói: “Hương chủ, khu vực hoạt động của Độc Giác Hổ cách đây khá xa, đi về một chuyện không kịp thời gian đâu, tốt nhất ngày mai hẳn đi.”
Phương Tri Hành nghe vậy cũng đành thôi.
Bọn họ tiếp tục tìm kiếm.
Chớp mắt lại hai tiếng trôi qua.
Phương Tri Hành liên tục gặp được vài con dị thú cấp 1, cậu phớt lờ bọn chúng.
Đang đi, Tế Cẩu hít mấy hơi rồi truyền âm: “Phương Tri Hành, có mùi máu tanh bay đến, ở đằng kia!”
Phương Tri Hành quay đầu nhìn, chỉ thấy một đầm lau sậy cao ngút.
“Sao vậy, hương chủ?”
Khi thấy Phương Tri Hành, Lương Bộ Thanh bỗng dừng lại, đầu tiên là khẽ giật mình, hoài nghi đặt câu hỏi.
Phương Tri Hành cau mày, ánh mắt thâm trầm, điềm đạm nói: “Trong bụi cỏ lau hình như có động tĩnh.”
Lương Bộ Thanh sửng sốt, vội vàng quay đầu xem xét cẩn thận.
Bụi cỏ lau phất phới theo gió, một hồi đảo sang hướng bên này, hồi sau lại đảo sang bên kia.
Nào có cái gì dị thường?
Lúc này, Tế Cẩu bỗng nhiên chạy về phía trước, cẩn thận ngửi rồi truyền âm: “Cách chúng ta không xa lắm khoảng 100 mét.”
Phương Tri Hành hơi trầm mặc rồi đưa ra đề nghị: “Dùng phân thân của mày đi điều tra xem.”
Tế Cẩu đang có ý này, nó nhảy vào bụi cỏ lau, rời khỏi tầm nhìn của Lương Bộ Thanh, tạo ra một phân thân, chạy về phía trước.
Mùi máu tươi trong không khí càng nồng hơn.
Hơn nữa, mùi máu tươi khá hỗn tạp, chắc hẳn không đến từ một loại sinh vật.
Nói cách khác, ít nhất có hai sinh vật đang bị thương chảy máu, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu.
Phân thân xuyên qua bụi cỏ lau, đi về phía trước tầm 70-80 mét.
Đột nhiên, ngay phía trước xuất hiện một bãi đất trống, có một nhóm người đang ngồi nghỉ ngơi tại đó.
Bên cạnh bọn họ có 5 dị thú hình thái cực giống hươu sao đang nằm, thân thể cao lớn hùng tráng, trên lưng có một dải màu thủy ngân kéo dài đến tận gốc đuôi, trông rất đẹp.
Trên đầu 5 con hươu mọc sừng màu đỏ, hình dáng rất kỳ lạ, phồng lên như bướu thịt, to như chậu rửa mặt vậy.
Vừa nhìn thấy, Tế Cẩu không khỏi giật nảy mình.
Vãi chưởng, đây chẳng phải là “Ngân Bối Chích Giác Lộc” mà Phương Tri Hành đang tìm kiếm đấy ư?”
Những cái sừng như khối u kia rõ ràng là từng cái túi máu!
Thấy vậy, Tế Cẩu tinh ý vội quan sát cẩn thận mỗi người ở hiện trường, sau đó, phân thân tự giải thể, hóa thành khói đen tan vào lòng đất.
Trong nháy mắt, bản thể của Tế Cẩu đã biết được mọi chuyện.
Nó lập tức vòng trở lại, nhìn Phương Tri Hành và truyền âm: “Phương Tri Hành, mày gặp vận may lớn rồi! Bên kia có 1 đám thợ săn đã giết được 5 con Nhân Bối Chích Giác Lộc.”